Bà Viên sững sốt, hồi thần liền không nhịn được cười to: “Đứa bé này…đứa bé này sao lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ.
”
Ai không thích nghe người khác khen, hơn nữa phụ nữ chính là thích nghe người khác khen mình trẻ trung, xinh đẹp, đương nhiên bình thường bà Viên cũng không ít nghe thấy người khác khen.
Nhưng những lời đó không giống, bà thân là bà Viên, có bao nhiêu người muốn nịnh nọt bà, cho nên đương nhiên cũng không thiếu tâng bốc, lấy lòng.
Nhưng bây giờ không giống vậy, bây giờ là được một đứa bé năm tuổi khen, hơn nữa cô bé này khen quá tự nhiên, quá chân thành, mặt bà Viên liền cười như nở hoa.
“Cô nhóc này thật biết dỗ người khác.
” Bà Lý đứng sau lưng cũng không nhịn được cười.
Phạm My mặc dù sớm đã nghĩ tới ý Đường Vũ Kỳ muốn biểu đạt sẽ không phải ý xấu, nhưng cũng không nghĩ tới cô bé sẽ nói ra lời như vậy, nhất thời cũng sững sốt, cô bé này thật là ngày càng dẻo miệng, ngày càng biết nói chuyện.
“Còn có bà dì, bà Lý, mọi người rõ ràng trẻ trung như vậy, xinh đẹp như vậy, tại sao bắt con gọi là bà chứ, đây không phải làm khó con sao? Con khổ quá mà.
” Đôi mắt Đường Vũ Kỳ sáng ngời nhìn sang Phạm My và bà Lý, ra sức thở dài một hơi, giọng nói tràn đầy xoắn xuýt.
“A? Chuyện này…hahaha…” Bà Lý cười chảy cả nước mắt: “Bé cưng à, sao còn lại đáng yêu vậy chứ.
”
Bà Lý lúc này thật sự hận không thể ôm cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867435/chuong-1520.html