Lùi một vạn bước mà nói, nếu cô thật sự là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, Hàn Nhã Thanh càng không thể nào để người của Quỷ Vực Chi Thành cầm tóc của cô về làm giám định ADN.
Cô bây giờ đã hai mươi bốn tuổi rồi, hai mươi bốn năm này cô cũng không biết ba ruột mình đang ở đâu.
Bây giờ cô đã không cần tình cha gì nữa, hơn hai mươi năm không quản không hỏi, lúc cô cần ông ta, lúc mẹ cô cần ông ta, ông ta trước nay đều không xuất hiện, bây giờ cần gì lại xuất hiện?
Bây giờ ba cô muốn đến tìm cô, cô không cảm thấy mình nên nhận người ba này, bất kể ông ta là ai.
Không có lý do gì vào lúc cô hai mươi bốn tuổi một người bỗng nhiên chạy tới trước mặt cô nói với cô ba là ba con thì cô liền nên tiếp nhận, hình như không có đạo lý như vậy, cũng không có chuyện tốt như vậy.
Đương nhiên, ông ta cũng có thể có chỗ khó xử, ông ta cũng có khả năng không phải không tìm mà là không tìm thấy, không phải nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành tìm một người phụ nữ hai mươi lăm năm sao?
Khoảng thời gian này cùng chuyện của cô lại tương tự.
Nhưng mà, bây giờ người đó không trực tiếp đến tìm cô, thậm chí cũng không dùng cách thức trực tiếp dứt khoát, ngược lại dùng thủ đoạn thế này, với cách làm như vậy của họ, người đó là không dám trực tiếp đến tìm cô? Hay là không dám dùng cách thức trực tiếp để làm giám định?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867417/chuong-1505.html