Sau khi quản gia Trọng rời khỏi đây, Trương Minh Hoàng ngồi trong phòng đột nhiên lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó có chút thê lương, có chút từ giễu, lại có chút cô đơn.
Đến lúc cuối cùng ông ta nhất định phải có một mình, lúc còn trẻ, ba của ông ta đã qua đời, người phụ nữ mà ông ta rung động chỉ có một lần thân mật duy nhất rồi lại không gặp mặt, chứ đừng nói chi là bồi bạn.
Tìm hai mươi lăm năm mà một manh mối cũng không có, thật ra thì ông ta đã không còn ôm hi vọng gì nữa, ông ta biết rằng có lẽ là bà đã không còn trên đời này.
Chỉ có điều ông ta vẫn luôn tự lừa mình dối người, ông ta vẫn luôn để cho mình tin tưởng là không có tin tức bà đã chết, vậy có lẽ là bà vẫn còn sống.
Nhưng mà đã hai mươi lăm năm trôi qua, dựa vào năng lực của ông ta, dựa vào thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, không có một tin tức nào, làm sao có thể còn sống được.
Liên quan đến con gái, có lẽ từ lúc bắt đầu là do ông ta đã hy vọng xa vời, ông ta đã được chú định là người cô độc, làm sao có thể có con gái?
Trương Minh Hoàng, ông không tin vào số mệnh, ông vẫn cho rằng con người có thể thắng ông trời, ông vẫn luôn tin tưởng không có chuyện gì là ông không làm được, nhưng mà đến cuối cùng ông vẫn không thể thắng nổi số mệnh.
Cho nên cứ như vậy đi, đừng nghĩ cái gì hết, cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867414/chuong-1502.html