Chính như chuyện ông ta tìm cô, ông ta tìm cô suốt hai mươi lăm năm, hai mươi lăm năm này, ông ta luôn hi vọng lại xuất hiện tình huống đó, ông ta hi vọng có thể cho ông ta chút chỉ điểm, chút manh mối, để ông ta tìm thấy cô.
Nhưng không có, hai mươi lăm năm này chưa từng xuất hiện tình huống đó.
Nhưng lại vào lúc quản gia Trọng nhắc tới đứa bé, tình huống đó liền xuất hiện, giây phút đó, ông ta bỗng có một suy nghĩ, một suy nghĩ ông ta vô cùng chắc chắn, ông ta có một đứa con, hơn nữa là một cô con gái.
Ông ta luôn cảm thấy điểm này sẽ không sai lầm.
Mà lúc quản gia Trọng lấy tấm hình của cô cả nhà họ Đường cho ông ta xem, ánh mắt đầu tiên ông ta đã cực kỳ hài lòng với đứa bé đó, ánh mắt đầu tiên, ông ta đã cảm thấy nếu ông ta có con gái thì hẳn sẽ giống cô.
Trương Minh Hoàng thầm thở ra một hơi, kết quả hẳn sắp có rồi, cho nên sẽ nhanh chóng biết được.
“Thành chủ, ngài ăn một chút trước đi, kết quả bên kia hẳn sắp có rồi, có kết quả thiếu thành chủ nhất định sẽ gọi điện thoại cho ngài.
” Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ nhà mình đặt bút vẽ xuống thì không nhúc nhích, có chút kỳ quái.
“Mấy giờ rồi.
” Trương Minh Hoàng không ăn, mà là hỏi một câu.
“Hai giờ bốn mươi lăm rồi, kết quả hẳn sắp có rồi.
” Quản gia Trọng nghe thấy câu hỏi của thành chủ nhà mình thì không có bao nhiêu ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867408/chuong-1496.html