Bên ngoài bệnh viện không cho phép bày quầy hàng, vì vậy bọn họ chỉ có thể dùng cách này để bán hàng.
“Chị gái, chị có muốn mua một cái không?” Cô gái thử thăm dò lại hỏi một câu, giọng nói có chút nhỏ, có chút ngại ngùng, rõ ràng vẫn không quá quen làm việc như này, nhưng bởi vì cuộc sống đưa đẩy, không thể không làm!
“Được, vậy chị mua một cái.” Hàn Nhã Thanh nghĩ chẳng qua chỉ là một cái kẹp tóc, đứa bé nhỏ như vậy ở đây bán kẹp tóc, điều kiện gia đình chắc chắn không tốt, cô chú ý đến quần áo đứa bé này mặc rất cũ, hơn nữa còn không vừa, rõ ràng có chút bé.
Hàn Nhã Thanh không hỏi giá, mà lấy ra 500 nghìn đưa đến trước mặt cô bé: “Có đủ không?”
Hàn Nhã Thanh chưa từng mua mấy đồ như kẹp tóc, Vũ Kỳ nhà cô cũng không thích cài kẹp tóc, nói là cài không thoải mái.
Nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ có lẽ là không đắt, 500 nghìn có lẽ là đủ rồi.
“Không cần nhiều như vậy, chỉ cần 50 nghìn là được rồi, em tìm tiền trả lại chị.” Cô bé sững sờ, vội vàng lắc lắc, rút ra một tờ, sau đó lại cúi đầu tìm tiền trả lại Hàn Nhã Thanh.
“Bỏ đi, không cần tìm nữa.” Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ của cô bé càng không kiềm chế được mà nghĩ đến bảo bối nhà cô, cô bé này sấp xỉ tuổi bảo bối nhà cô, nhưng đã một mình bán hàng kiếm tiền ở đây.
Cô bé sững sờ, đôi mắt to tròn nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Tiền thừa dì mời con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867392/chuong-1480.html