Chương trước
Chương sau


Âm lượng kia chỉ có một mình Tiểu Cửu có thể nghe thấy, ngay cả Tiểu Tân đứng bên cạnh anh ta cũng không thể nghe thấy!
“Có liên quan gì đến chúng ta?” Tiểu Cửu lườm anh ta: “Cái chúng ta nhận được chỉ có kế hoạch A, kế hoạch khác đều không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi theo chỉ sợ sẽ làm hỏng kế hoạch của Thành thiếu chủ.”
“Sao có thể? Đến lúc đó chúng ta có thể phối hợp với kế hoạch của Thành thiếu chủ.” Cậu Hàn có lý chả sợ trả lời một câu, tóm lại anh ta không muốn rời đi.
“Hừ.” Tiểu Cửu không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngay cả kế hoạch của Thành thiếu chủ anh cũng không biết, phối hợp thế nào, chi bằng anh cứ nói thẳng anh muốn ở lại để xem náo nhiệt.”
Tiểu Cửu sao có thể không nhìn ta cái tâm tư nhỏ của anh ta.
“Tốt nhất anh nên nghĩ rõ ràng, nếu như làm hỏng kế hoạch của Thành thiếu chủ, Thành thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho anh.” Tiểu Cửu nghĩ đến giao tình bao nhiêu năm qua vẫn muốn nhắc nhở anh ta mấy câu.
“Vậy chúng ta chỉ xem thôi, không phối hợp, đương nhiên sẽ không phá hỏng.” Lúc này cậu hàn cũng không che đậy mục đích của mình nữa, đúng, anh ta muốn ở lại để xem náo nhiệt.
Anh ta muốn xem xem, kế hoạch A của anh ta hoàn mỹ như vậy, không chút lỗ hổng như vậy cũng thất bại.
Anh ta muốn xem xem kế hoạch B của Thành thiếu chủ có thể xuất sắc đến mức nào? Có thể thành công không?
Tiểu Cửu không còn gì để nói, hôm nay người này thật sự không đáng tin, anh ta không sợ chơi đến mức bị hư sao?

Nhưng, Tiểu Cửu cũng có thể hiểu được một nguyên nhân quan trọng nhất mà anh ta làm như vậy vẫn là vì chuyện này không có bất kỳ sự nguy hiểm nào, cho dù anh ta chơi như thế nào, làm náo loạn như thế nào, tóm lại vẫn sẽ không có nguy hiểm.
Hơn nữa Tiểu Cửu biết, có lẽ lúc này cậu Hàn cũng rất hi vọng cô chủ nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ.
Lúc trước khi cậu Hàn cầm súng nhắm vào cô chủ nhà họ Đường làm động tác muốn nổ súng, cô chủ nhà họ Đường không hề hoảng loạn, ngược lại còn cười với cậu Hàn.
Lúc đó, rõ ràng Tiểu Cửu nhìn thấy sự chấn động, không thể tin được, còn có sự tán thưởng không hề che đậy của cậu Hàn, thậm chí còn có kính nể.
Cô ta và cậu Hàn cũng xem như là lớn lên cùng nhau, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy biểu cảm này trên khuôn mặt của cậu Hàn.
Vì vậy, Tiểu Cửu có thể chắc chắn, từ giây phút đó sâu thẳm trong lòng cậu Hàn hi vọng cô chủ nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
Cũng giống như cô ta, lúc cô chủ nhà họ Đường bắt được cô ta, hiểu rõ thân phận của cô ta, từ sâu thẳm trong lòng cô ta cũng hi vọng cô chủ nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ.
Cậu Hàn nhất định muốn ở lại xem náo nhiệt, trừ khi muốn nhanh chóng xác định được thân phận của cô chủ nhà họ Đường.
Thực ra cô ta cũng như vậy!
Vì vậy Tiểu Cửu không nói gì nữa, không khuyên cậu Hàn rời đi nữa.
Ra khỏi đại sảnh, Hàn Nhã Thanh và Phạm My đi thẳng về vị trí xe của họ đang dừng, ba người ở phía sau vẫn đi theo từng bước từng bước một.
“Mấy người, tình huống gì đây? Đây là định đi theo chúng tôi về nhà?” Phạm My dừng lại quay người nhìn bọn họ, lúc này lông mày của Phạm My hơi cau lại, ba người này đúng là kỳ lạ.
Mặc dù bọn họ không hại Nhã Thanh, nhưng rất rõ ràng bọn họ tiếp cận Nhã Thanh là có mục đích, trong lòng Phạm My vẫn có chút đề phòng bọn họ.
“Lúc trước không phải cô chủ nhà họ Đường nói là muốn nhốt chúng tôi lại sao? Vì vậy, đương nhiên chúng tôi không thể cứ rời đi như vậy.” Cậu Hàn không hề cảm thấy ngại ngùng, trả lời một cách có lý chả sợ.
Phạm My sững sờ, nhất thời cảm thấy anh ta nói cũng rất có đạo lý.
“Mấy người có thể đi rồi.” Mặc dù lúc này Hàn Nhã Thanh vẫn chưa đoán ra được mục đích thực sự của bọn họ, nhưng Hàn Nhã Thanh đã nắm được một số thông tin, Hàn Nhã Thanh biết, có đem ba người này nhốt lại để thẩm vấn, cũng không thể hỏi ra được nhiều thông tin hơn những thứ bây giờ cô biết được.
Tuổi Tiểu Tân còn nhỏ, có lẽ còn có thể khai ra một hai câu, nhưng Hàn Nhã Thanh nhìn ra, Tiểu Tân không biết nhiều về chuyện này, có lẽ còn không nhiều bằng thông tin cô có được lúc này.

Mà hai người còn lại, sợ là cho dù có dùng cực hình, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều hơn nửa chữ, vì vậy cô cũng không muốn lãng phí thời gian với bọn họ.
Dù sao nghe ý của bọn họ thì bọn họ còn có kế hoạch khác, vậy tìm manh mối từ trong kế hoạch tiếp theo của bọn họ, như vậy chắc chắn sẽ nhanh và trực tiếp hơn việc thẩm vấn bọn họ.
“Đừng mà, không phải cô vẫn còn muốn hỏi chúng tôi sao? Chúng tôi rời đi như vậy, cô hỏi ai?” Lúc này cậu Hàn đã quyết định phải ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh, nói gì cũng không rời đi.
.
ngôn tình ngược
Hàn Nhã Thanh đảo mắt thờ ơ liếc nhìn anh ta, người này còn không biết xấu hổ bảo cô hỏi anh ta?
Lúc trước cô hỏi anh ta nhưng một cái cũng không trả lời, tất cả manh mối đều là cô tự mình đoán được từ trong lời nói của anh ta.
“Haha…” Cậu Hàn đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, rõ ràng cũng nhìn ra ý của Hàn Nhã Thanh, trong tiếng cười của anh ta cuối cùng cũng có một chút xấu hổ.
Nhưng cho dù cậu Hàn xấu hổ, cũng tuyệt đối không rời đi như vậy, dù có vô lại anh ta cũng phải ở lại!
Hàn Nhã Thanh phát hiện da mặt của người này thật dày, anh ta muốn đi theo, Hàn Nhã Thanh biết nói gì cũng không có tác dụng.
Phía trước không xa chính là chỗ cô dừng xe, Hàn Nhã Thanh không tin, ba người bọn họ còn có thể ngồi lên xe của cô?
Hàn Nhã Thanh không quan tâm đến bọn họ nữa, tiếp tục đi về phía trước, đi qua chỗ rẽ phía trước, cũng sắp đến chỗ cô dừng xe rồi.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi qua chỗ rẽ, đã nhìn thấy xe của cô, nhưng… Hàn Nhã Thanh phát hiện phía trước xe của mình bị đâm lõm rất to….
Xe của cô dừng hẳn hoi ở đây vậy mà lại bị đâm, hơn nữa còn bị đâm nghiêm trọng như vậy, đây là bệnh viện, trong bãi để xe của bệnh viện, xe của cô thuộc loại rất chắc chắn, đối phương rốt cuộc lái xe như thế nào, lái với tốc độ như thế nào mới có thể đâm xe cô thành như thế này?
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, có đánh chết cô cũng không tin đây là sự trùng hợp.
“Đó là xe của chúng ta đúng không? Sao lại bị đâm thành thế này?” Phạm My kinh hãi: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lại có thể đâm xe của chúng ta thành như thế này?”
Rất rõ ràng Phạm My cũng không thể giải thích.
Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ là đôi mắt thờ ơ nhìn cậu Hàn đi phía sau cô.
“Chuyện không liên quan đến tôi? Tôi không biết gì cả, thật đó, tôi thật sự không biết gì hết.” Cậu Hàn vội vàng xua tay giải thích cho mình, chuyện này anh ta thật sự, thật sự không biết, anh ta thật sự rất oan ức.

Nhưng trong lòng cậu Hàn thầm nghĩ lẽ nào đây chính là kế hoạch B của Thành thiếu chủ?
Trực tiếp như vậy? Thô bạo như vây sao?
Như vậy đối với cô chủ nhà họ Đường thật sự tốt sao?
Cậu Hàn cẩn thận liếc nhìn cô chủ nhà họ Đường, phát hiện sắc mặt của cô chủ nhà họ Đường hình như có chút khó coi.
Ừm, bất luận là ai nhìn thấy tình huống này có lẽ tâm trạng đều không được tốt.
Cậu Hàn cảm thấy Thành thiếu chủ làm như vậy không được tốt, có chút quá đáng.
Nhưng, quá đáng hay không quá đáng vẫn chỉ là thứ hai, điều quan trọng nhất là có tác dụng hay không, có thể thành công không?
Trong lòng cậu Hàn rất mong đợi, mặc dù lúc này anh ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không có cách nào che giấu hoàn toàn sự phấn khích của anh ta.
Hàn Nhã Thanh nhìn Tiểu Cửu, Tiểu Cửu không nói gì, chỉ từ từ cúi đầu xuống, hoàn toàn từ chối trả lời, cũng hoàn toàn từ chối cùng với Hàn Nhã Thanh mắt nhìn nhau, bởi vì Tiểu Cửu biết rõ, một ánh mắt của cô ta cũng có thể khiến cô chủ nhà họ Đường nhìn ra được rất nhiều thông tin.
Tiểu Cửu cũng muốn nói không liên quan gì đến cô ta, nhưng Tiểu Cửu cũng đang nghĩ có phải là kế hoạch của Thành thiếu chủ không, mặt của Tiểu Cửu không dày như cậu Hàn, vì vậy không thể có lý chẳng sợ vất bỏ quan hệ giống như cậu Hàn.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, được rồi, đã phản ứng như vậy, hỏi cũng mất công, Hàn Nhã Thanh đi thẳng đến bên cạnh xe của mình, sau khi một người phụ nữ nhìn thấy cô, vội vàng đi đến.
“Đây là xe của cô sao? Thật sự xin lỗi, lúc nãy tôi không cẩn thận đâm phải xe của cô.” Người phụ nữ khuôn mặt tràn đầy sự áy náy, thái độ nhận sai cũng rất thành khẩn.
“Cô à, cô lái xe tăng sao? Ở bãi để xe của bệnh viện mà có thể đâm xe chúng tôi thành như thế này?” Khóe miệng Phạm My không khỏi giật giật, mặc dù thái độ nhận sai của cô gái này rất thành khẩn, nhưng Phạm My thật sự có chút không thể hiểu được.
Cô gái chỉ vào chiếc xe dừng bên cạnh, là một Volvo, phía trước xe cũng có một chỗ lõm, giống với chỗ lõm ở đầu xe của Hàn Nhã Thanh.
“Cô gái, cô dùng bao nhiêu sức lực để đâm vậy?” Khóe miệng của Phạm My không khỏi giật giật, chiếc xe của Nhã Thanh đủ cứng, chiếc xe của cô gái này cũng cứng, hai chiếc xe như vậy, một trong hai còn đang dừng, còn dừng ở bãi gửi xe, mà có thể bị cô gái này đâm thành như thế này, cô gái này cũng thật lợi hại..


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.