“Chúng tôi....chúng tôi không phải kiểu người tàn nhẫn như vậy, sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.” Cậu Hàn cảm thấy anh ta nhất định phải giải thích chuyện này!!
“Anh cầm súng chĩa vào tôi mà giờ anh lại nói bọn anh không làm chuyện tàn nhẫn như vậy?” Hàn Nhã Thanh cong khóe môi, cười lạnh.
Nếu chuyện này không liên quan đến bọn họ thì thôi, nhưng nếu có liên quan thật thì không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được.
“Tôi không định nổ súng thật, hơn nữa trong súng không có đạn.” Cậu Hàn hơi nôn nóng, liên tục giải thích.
Anh ta không muốn phải đội cái nồi này, từ trước đến giờ anh ta chưa làm chuyện tàn nhẫn xấu xa gì.
Qủy Vực Chi Thành của bọn họ quy củ nghiêm ngặt, sẽ không làm ra chuyện không có tính người như vậy.
Chỉ là ngày thường thiếu chủ Thành có hơi ngông cuồng xằng bậy, nhưng cậu Hàn cảm thấy anh ta không thể nào làm ra chuyện này, thế nên cậu Hàn mới muốn giải thích với Hàn Nhã Thanh.
Tiểu Cửu và Tiểu Tân đều đi sát theo sau, chỉ là Tiểu Cửu vẫn luôn cúi đầu, cô ta cảm thấy giờ phút này cô ta không dám nói chuyện với cô cả nhà họ Đường.
Nhiệm vụ của Tiểu Tân là cướp đồ, sau đó làm loạn, còn những chuyện khác cậu ta không biết.
Thế nên cậu ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ tò mò đi theo sau.
Khi sắp đến cửa phòng bệnh, Hàn Nhã Thanh bỗng dưng nhìn về phía cậu Hàn: “Mấy người muốn lấy máu của tôi?”
Hàn Nhã Thanh hỏi khá đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867386/chuong-1474.html