Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, quả nhiên là không hề giấu giếm, khoa trương phách lối!
“Gì cơ? Tình huống gì vậy?” Lúc này Phạm My cảm thấy như mình không thể phân biệt Nam Bắc.
Đây rốt cuộc là tình huống gì, sao bà càng lúc càng mơ hồ thế này?
“Chị đẹp đang khen tôi đấy.” Thiếu niên tốt nhìn sang Phạm My, dáng vẻ khoe khoang ấy vô cùng rõ ràng.
Phạm My: “...”
Ai khen cậu?
Người này không hiểu sao?
Phạm My nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, sạch sẽ và ngây thơ của thiếu niên, bà nhất thời rơi vào trạng thái im lặng!
“Chị đẹp ơi, họ đổ tội cho em, chị giúp em đánh người xấu với.” Thiếu niên ngây thơ nhìn Hàn Nhã Thanh, cậu ta nở nụ cười hết sức rạng rỡ.
Cậu ta vừa đoạt lại đồ từ trong tay viện trưởng ngay trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Lúc đó cậu ta không hề che giấu, ngay cả khẩu trang cũng không đeo.
Chỉ cần Hàn Nhã Thanh không mù là có thể nhận ra cậu ta.
Lúc này cậu ta mách lẻo với Hàn Nhã Thanh, nói người khác đổ tội cho mình càng không chột dạ chút nào cả.
Giọng của thiếu niên lúc này không cao như trước đó, hơn nữa cậu ta cũng không ồn ào như trước nên những người vốn đang vây quanh đã tản đi bớt.
Nhưng người đứng xem náo nhiệt trong đại sảnh vẫn rất nhiều, họ gần như vây quanh mấy người Hàn Nhã Thanh.
Khi Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên thì bỗng nhìn thấy một thiếu niên khác đang đứng bên ngoài đám đông, trông anh ta khoảng hai mươi tuổi, là một thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867382/chuong-1470.html