Chương trước
Chương sau


“Lần này chỉ cần Tầm Chiêu trở về, chúng ta phải đối xử tốt với nó chút, sẽ không thúc ép nó nữa.” Bà cụ Dương rõ ràng rất tự tin, tin Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ quay lại, bà ta thậm chí còn đang lên kế hoạch cho tương lai.
Những năm gần đây, bà cụ Dương làm mọi việc chỉ vì kết quả, để đạt được mục tiêu, bà ta không chừa thủ đoạn nào, vì vậy, những việc bà ta làm rất hiếm khi thất bại.
Dần dà, bà ta đã chắc chắn việc gì thì sẽ luôn thành công.
"Ừ, đừng ép nó nữa.
Lần này nếu không phải vì chuyện của Trình Nhu Nhu, có lẽ sau khi lo xong tang sự của Bạc Vệ, Tầm Chiêu sẽ trở về nhà họ Dương." Ông cụ Dương rất tán thành đề nghị của bà cụ Dương.
Lúc này phóng viên đang ở hội trường, Mặc Thành sau khi tuyên bố xong hai chuyện, vẫn luôn đứng ở đó, cũng không có ý định rời đi, thế nhưng Mặc Thành cũng không nói gì thêm, giống như đang chờ phóng viên đưa ra câu hỏi.
“Mặc Thành, chưa đi sao?” Quản gia Trọng hơi kinh ngạc, anh ta đã nói hết những điều nên nói, thái độ cũng đã bày tỏ, còn ở đây làm gì?
Quản gia Trọng hiểu tính tình của Mặc Thành, biết Mặc Thành chắc chắn còn có kế hoạch khác, nhưng lúc này, quản gia Trọng cũng không thể đoán được anh ta muốn làm gì.

Phóng viên cũng phát hiện Mặc Thành chưa có ý định rời đi, nếu vẫn chưa rời đi, vậy anh ta đương nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này hỏi thêm vài câu, có thể nói vị thiếu chủ này thoạt nhìn rất tốt bụng và có vẻ khá dễ tính.
Đương nhiên, cũng chỉ là nhìn bề ngoài mà thôi.
"Mặc Thành vừa nói sẽ xử phạt Trình Nhu Nhu theo quy tắc của Qủy Vực Chi Thành.
Xin hỏi trong Qủy Vực Chi thành có quy tắc gì, có phải rất đáng sợ không?"
"Mặc Thành, lúc đầu sao Trình Nhu Nhu lừa được thành chủ vậy?"
"Có phải đã bị lừa ngay từ đầu không? Hay là đang tương kế tựu kế, hiện giờ cảm thấy đã đến thời cơ chín muồi rồi mới công khai?"
Các câu hỏi của phóng viên nối tiếp nhau, nhưng dường như không có câu nào được cậu Thành quan tâm, anh ta khẽ nhíu mày, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Quản gia Trọng đang đứng ở bên cạnh khẽ giật mình, Mặc Thành không rời đi hiển nhiên là đang đợi phóng viên đặt câu hỏi, nhưng rõ ràng Mặc Thành không quan tâm đến câu hỏi của phóng viên.
Quản gia Trọng đại khái có thể đoán được Mặc Thành muốn chờ phóng viên nhắc đến chuyện gì đó.
"Mặc Thành vừa nói người cấu kết với Trình Nhu Nhu tính kế Qủy Vực Chi thành là ám chỉ nhà họ Dương sao? Chuyện đó có lẽ chỉ là ý của ông cụ và bà cụ Dương thôi.
Rõ ràng cậu ba Dương không biết gì, hơn nữa cậu ba Dương vẫn luôn từ chối, Mặc Thành có giận cá chém thớt lên người cậu ba Dương không?” Một phóng viên đưa ra câu hỏi nhạy cảm hơn, dù sao vừa rồi Mặc Thành cũng không chỉ đích danh.
Ánh mắt Mặc Thành khẽ đảo, nhìn về phía phóng viên, anh ta giận cá chém thớt với Dương Tầm Chiêu?
Anh ta có phải là người keo kiệt như thế đâu?
Tuy quả thật anh ta nhìn Dương Tầm Chiêu không vừa mắt, nhưng anh ta cũng không phải loại người lợi dụng việc công để trả thù riêng!!
Ừm, anh ta vẫn có nguyên tắc của mình!
Lúc này, trong lòng Mặc Thành đang suy nghĩ đến chuyện này, nếu lúc này anh ta nói ra, ước chừng Quản gia Trọng sẽ là người đầu tiên phản bác anh ta.
Thứ gọi là nguyên tắc, anh ta căn bản không có.
Người phóng viên vừa đề cập đến vấn đề của nhà họ Dương, ánh mắt và thân thể theo bản năng co rút lại, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, như thể nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ.
Trong lúc nhất thời, các phóng viên khác không biết có phải cũng cảm giác được sự tức giận này hay không, vừa mới ồn ào đưa ra câu hỏi cuối cùng cũng dừng lại.
Dù sao bọn họ đã hỏi nhiều như vậy rồi, nhưng Mặc Thành không trả lời câu nào, có thể thấy được anh ta không muốn trả lời.
Có hỏi cũng vậy, hơn nữa họ lo lắng nếu hỏi những câu không nên hỏi, sẽ đắc tội đến Qủy Vực Chi Thành.
“Mặc Thành, nếu Trình Nhu Nhu đã là công chúa giả, vậu xin hỏi đã tìm được công chúa thật chưa?” Một lát sau, một phóng viên đột nhiên hỏi.
Mặc Thành nghe xong câu hỏi này, lông mày của anh ta như giãn ra một chút, khuôn mặt đẹp trai đến khó tin bỗng chốc trở nên kỳ lạ hơn.
Quản gia Trọng lúc này đang đứng bên cạnh anh ta, đương nhiên cũng nhìn thấy biểu hiện của anh ta, thực ra, một chút biểu hiện này của anh ta khó mà nhìn ra được.
Cũng chỉ có quản gia Trọng nhìn anh ta lớn lên mới có thể phát hiện ra.
Môi của quản gia Trọng lại giật giật, quả nhiên là như vậy!
Tuy nhiên quản gia Trọng không biết anh ta sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào, lúc trước A Lương đã nói cô cả nhà họ Đường có thể là công chúa của họ, nhưng hiện tại rất nhiều chuyện đều chứng minh cô cả nhà họ Đường không phải.
Mà A Lương cũng không có manh mối nào khác, trong khoảng thời gian này Mặc Thành vẫn luôn xử lý những chuyện phía trên của Qủy Vực Chi Thành, không có thời gian điều tra chuyện của công chúa, chắc chắn là không thể tìm ra được.
Như vậy rốt cuộc Mặc Thành muốn làm cái gì?
Quản gia Trọng nhìn chằm chằm vào anh ta, tuy ánh mắt của quản gia Trọng rất lãnh đạm, nhưng vẫn mang theo một chút ý tứ nhắc nhở, ông ta hi vọng Mặc Thành đừng làm bậy.
Quản gia Trọng sợ làm lớn chuyện, thành chủ sẽ khó xử, dù sao chuyện của công chúa thật thật giả giả, khó xác định được, lần nào cũng khiến thành chủ hi vọng, nhưng đến cuối cùng lại thất vọng, quản gia Trọng lo lắng nếu chuyện này cứ tiếp tục, thành chủ sẽ chịu không nổi đả kích.
Quản gia Trọng có thể bỏ qua những chuyện khác, nhưng những chuyện mà thành chủ quan tâm, quản gia Trọng lại không thể không quản.
Nhưng Mặc Thành kia lại không thèm để ý tới quản gia Trọng, anh ta nhìn về phía người vừa mới hỏi, khóe môi giật giật, chậm rãi trả lời: "Đương nhiên."
Giọng nói của anh ta không cao nhưng ngay lập tức khiến cả hội trường im bặt.
Các phóng viên nghe xong lời anh ta nói, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại, dù sao họ vừa đặt nhiều câu hỏi như vậy, Mặc Thành có trả lời câu nào đâu?
Hơn nữa câu trả lời này tất nhiên là quá chung chung, quả thật không thể đoán mò.
“Mặc Thành, ý của anh là đã tìm được công chúa thật rồi sao?” Đôi mắt của phóng viên hỏi câu kia sáng lên, tuy rằng câu trả lời của anh ta cũng rất bình thường.
Thế nhưng, cậu ta cũng không ngờ được Mặc Thành sẽ trả lời câu hỏi của mình, cho nên giọng điệu không chắc chắn lắm.
“Ừ.” Mặc Thành không chút do dự mà trả lời lại, lần này mọi người nghe rất rõ, biết Mặc Thành đang trả lời câu hỏi gì.
"Mặc Thành, xin hỏi công chúa thật là ai? Ở đâu?"
"Mặc Thành, Qủy Vực Chi Thành sẽ tiết lộ thân phận của công chúa thật chứ?"
"Mặc Thành, công chúa tìm được lần này chắc chắn là thật phải không? Không phải giả chứ?"
"Mặc Thành có thể tiết lộ một ít thông tin về công chúa thật được không?”
Sau khi các phóng viên phản ứng lại, tất cả đều chen chúc lên phía trước.

Hôm nay chuyện công chúa giả bị phơi bày từ Qủy Vực Chi Thành cũng đã đủ bùng nổ rồi, không ngờ lại còn cả chuyện này, ai cũng biết sau chuyện công chúa trước kia là giả, mọi người sẽ càng quan tâm đến chuyện công chúa thật hơn.
Vì vậy, chủ đề này chắc chắn sẽ thú vị hơn!
“Qủy Vực Chi Thành đã tìm được công chúa thật rồi sao?” Lúc này ở trong xe, khi nghe thấy câu trả lời của Mặc Thành, một đôi mắt nhanh chóng lóe lên, đáy mắt có chút tia sáng.
Vừa nhìn là đang muốn tính toán gì đó: "Không biết công chúa thật kia là ai?"
“Bà lại định làm gì?” Ông cụ Dương liếc bà ta một cái, giọng nói hơi bất mãn: “Lúc này tốt nhất đừng gây thêm phiền toái.
Qủy Vực Chi Thành cũng không dễ bị lợi dụng như vậy đâu.”
Sau chuyện của Trình Nhu Nhu lần trước, ông cụ Dương đã rút ra được một số bài học.
"Cũng chưa chắc.
Tầm Chiêu nhà chúng ta tốt như vậy, phụ nữ nào mà không thích? Nếu biết công chúa thật là ai, chúng ta có thể nghĩ cách cho cô ta và Tầm Chiêu gặp mặt, nói không chừng đến lúc đó công chúa kia sẽ coi trọng Tầm Chiêu, cũng giống như Trình Nhu Nhu nhất quyết muốn gả cho Tầm Chiêu đó.” Mấy năm nay bà cụ Dương đã quen với kiểu dựa dẫm như thế này rồi, nên phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ ra những thủ đoạn này.
“Chuyện Trình Nhu Nhu còn chưa đủ sao, tôi khuyên bà đừng làm loạn nữa.” Sắc mặt ông cụ Dương rõ ràng nặng nề hơn, hiếm khi phản đối đề nghị của bà ta.
"Lần này khác với chuyện của Trình Nhu Nhu.
Trình Nhu Nhu là công chúa giả, lần này là công chúa thật, lần này là do chính Mặc Thành của Qủy Vực Chi Thành nói.
Chắc chắn sẽ không phải giả, cũng sẽ không bao giờ có bất cứ vấn đề gì nữa.” Lúc này trên mặt bà cụ Dương lộ ra vẻ hưng phấn, rõ ràng là đã hạ quyết tâm..


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.