“Mày! Đồ vô liêm sỉ! Làm sao mày có thể nói ra những lời này được, một đứa con gái chăm sóc cho mày, một mực ở nhà họ Dương trông nom mày đã ba ngày ba đêm, cái gì người ta cũng không để ý.
Một lòng chỉ vì mày, mày lại có thể đối với người ta như vậy sao? Mày cư xử với con gái nhà người ta như vậy mà được sao?” Ông cụ Dương vô cùng tức giận, đương nhiên ông ta sẽ không nói với Dương Tầm Chiêu về chuyện Dương Tầm Chiêu tách ra khỏi nhà họ Dương, ông ta không muốn nhắc đến vấn đề này, bởi vì ông ta vẫn muốn Dương Tầm Chiêu ở lại nhà họ Dương.
Dương Tầm Chiêu chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông cụ Dương, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, tựa hồ anh nghe phải một chuyện rất buồn cười.
“Tầm Chiêu, Nhu Nhu đối với cháu là cả tấm chân tình, nó đã làm rất nhiều chuyện vì cháu, cũng hy sinh rất nhiều.
Chúng ta không thể phụ lòng nó, càng không thể ức hiếp người ta như vậy.
Cháu là đàn ông, cần phải chịu trách nhiệm thì nhất định phải chịu trách nhiệm.” Bà cụ Dương cũng khuyên nhủ.
Chuyện này lúc trước rất loạn, rất nhiều người trông thấy công chúa của Quỷ Vực Chi Thành làm việc ở nhà họ Dương.
Bọn họ đều nghĩ Dương Tầm Chiêu muốn cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành.
Vì thế, khi nghe ông bà cụ Dương nói như vậy cũng thấy có lý.
Nếu như không phải lúc trước Dương Tầm Chiêu từ nghĩa trang xuống giải thích mấy lời, thì tất cả mọi người có mặt ở hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867362/chuong-1450.html