Giờ phút này, khách đều đã rời đi rồi, đương nhiên không cần lại trả lễ, Dương Tầm Chiêu cùng Dương Tầm Trung lúc này đang quỳ gối trước linh đường, Dương Tầm Trung không ngừng đốt giấy, Dương Tầm Chiêu vẫn cứ quỳ ở đó
Trình Nhu Nhu đang quỳ bên cạnh anh, nhưng giữa hai người vẫn có một khoảng cách.
Dương Tầm Chiêu không nói gì, đương nhiên cũng không liếc nhìn Trình Nhu Nhu một cái.
Anh đã tuyên bố tách khỏi nhà họ Dương, bây giờ về là vì Dương Bạc Vệ, nhưng bây giờ chuyện nhà họ Dương không do anh lo nữa, nhà họ Dương và những chuyện khác cũng không liên quan gì đến anh.
Anh về là để canh đêm cho Dương Bạc Vệ làm tròn đạo hiếu, những chuyện khác không liên quan gì đến anh.
Trình Nhu Nhu bây giờ ở đây, coi như là khách của nhà họ Dương, ông cụ Dương, bà cụ Dương không đuổi người đi, Đường Tầm Chiêu tự nhiên sẽ không nói nhiều.
Nếu lúc này anh thật sự đuổi Trình Nhu Nhu ra ngoài, chuyện mấy hôm trước anh đoạn tuyệt với nhà họ Dương sẽ trở thành một trò cười.
Hoặc là, ông cụ Dương và bà cụ Dương đều đang đợi anh đuổi người.
Tôi nói này cô gái, những người khác đều đi rồi, sao cô vẫn không rời đi? Muốn làm gì vậy?!" Dương Tầm Trung không nhịn được nữa, anh từng gặp người mặt dày rồi, nhưng mặt dày đến cỡ này là lần đâu tiên mới thấy.
Trình Nhu Nhu mặc kệ Dương Tầm Trung, chỉ là một đôi mắt cứ nhìn Dương Tầm Chiêu, Trình Nhu Nhu lúc này không hề che đậy, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867354/chuong-1442.html