“Không được, những chuyện khác cháu có thể không quan tâm, chuyện này cháu nhất định phải quan tâm, cháu không thể để anh ta chọc tức bà và ông nội như vậy.
” Dương Tầm Trung trực tiếp tiến lên trước, một tay xoè ra trước mặt Dương Tầm Chiêu: “Lấy điện thoại ra, để mọi người coi nhật ký cuộc gọi của anh.
”
“Tầm Trung, cháu làm loạn gì vậy?” Sắc mặt bà cụ Dương thay đổi, trong giọng nói cũng có thêm nhiều sự nghiêm nghị.
“Cháu không phải đang làm loạn mà, cháu đang làm đại sự, cháu chỉ muốn mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta thôi.
” Dương Tầm Trung bình thường không đụng chạm với ông cụ Dương và bà cụ Dương ở nhà họ Dương qua, trước giờ, anh ta chỉ cần có ăn, có uống, có chơi là được.
Người của nhà họ Dương có quan tâm hay không anh ta đều không để ý, ông cụ Dương và bà cụ Dương thỉnh thoảng cũng có nói anh ta, anh ta đều nghe vào tai trái rồi ra bằng tai phải.
Anh ta ăn chơi bài bạc, không làm việc nên hồn đã gần 20 năm, hiếm lắm mới nghiêm túc được một lần, thật đó!!
Cuộc sống trước đây của anh ta luôn mơ hồ hồ đồ, nhưng chuyện hôm nay anh ta muốn làm rõ, anh ta muốn làm rõ cái chết của Dương Bạc Vệ rốt cuộc có liên quan đến ông cụ Dương và bà cụ Dương hay không.
Anh ta muốn biết ông cụ Dương và bà cụ Dương có thể làm đến mức nào chỉ để ép Dương Tầm Chiêu?
Anh ta muốn biết, ông cụ Dương và bà cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867351/chuong-1439.html