Đô đại nhân lấy lại tinh thần, ông ta nhìn Dụ Đạt đứng trước mặt Đường Lăng không nói gì, Đô đại nhân cảm thấy Dụ Đạt cung kính với Đường Lăng chỉ là ảo giác của bọn họ, sao Dụ Đạt có thể sẽ cung kính với Đường Lăng Dụ Đạt không trực tiếp giết Đường Lăng đã không tệ rồi.
Đô đại nhân cảm thấy nói không chừng sau đó Dụ Đạt sẽ ra tay với Đường Lăng.
Đô đại nhân dán cơ thể mình lên bức tường, cố gắng tránh đi.
Đô đại nhân chờ Dụ Đạt ra tay với Đường Lăng, đánh bể đầu? Hay là cắt cổ?
Tóm lại Đường Lăng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành, đắc tội với Karoo thì không có ai có kết cục tốt!!
Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Đô đại nhân, ngoại trừ Lâm Bối thì người khác đều có suy nghĩ như thế, bao gồm cả Đại vương tử, Đại vương tử thầm ra hiệu tay với người của mình, đề phòng người của Dụ Đạt ra tay!!
"Tôi đến đây xin lỗi anh Đường.
" Nhưng đúng lúc này Dụ Đạt khom người với Đường Lăng, thái độ càng cung kính, trên mặt còn nở nụ cười.
Hơn nữa Dụ Đạt nói rất rõ ràng, ai cũng hiểu câu xin lỗi này.
Dụ Đạt nói xong thì người trong phòng càng khiếp sợ, lần này còn nhiều hơn vừa rồi, có mấy người sắp rớt mắt ra ngoài.
Đại vương tử thở ra một hơi, dùng sức nhéo đùi mình một cái, sau đó đau đến mức suýt kêu lên, lúc này Đại vương tử mới tin đây là thật, không phải nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867336/chuong-1424.html