Kỳ thật cô vẫn luôn biết, ở hoàng thất có cô cũng được mà không có cô cũng không sao, ở trong mắt mẹ, cô cũng chỉ là công cụ để bắt lấy vinh hoa phú quý.
Cô vẫn luôn không nguyện ý thừa nhận điều này, nhưng lại không thể không thừa nhận, nếu mẹ cô thật sự quan tâm cô, lúc trước sẽ không để cô nữ giả nam về hoàng thất, bởi vì ai cũng biết, một khi thân phận của cô bị vạch trần, cô cũng chỉ có một con đường chết, mà lúc đó cô còn nhỏ như vậy, thậm chí lúc ấy cô còn không có năng lực tự bảo vệ chính mình.
Lúc ấy mẹ cô liền đẩy cô vào hoàng thất.
Nhiều năm như vậy, cô đã quen với cuộc sống như vậy, quen bị người xem nhẹ, quen bị người coi thường, quen bị người lợi dụng, quen với việc không có ai quan tâm, cuộc sống không có người yêu thương.
Nhưng hiện tại, người đàn ông ở trước mắt lại nói với cô, không có điều gì quan trọng hơn cô.
Không có điều gì quan trọng hơn cô!
Coi như anh lừa cô, lời này cũng đủ làm cho cô cảm động, bởi vì nhiều năm như vậy, cho dù lừa cô, cũng không có ai nói với cô lời này!
Bao gồm mẹ cô!
Hơn nữa cô biết anh không lừa cô, mặc dù cô không chỉ một lần mắng Đường Lăng hèn hạ, không biết xấu hổ ở trong lòng, nhưng cô biết người giống như Đường Lăng, khinh thường nói dối, huống chi anh cũng không cần thiết nói dối cô.
Cô đối với Đường Lăng mà nói cũng không có giá trị lợi dụng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867308/chuong-1393.html