Cậu cả Đường cảm thấy anh như vậy đã coi như là thực hiện dần dần từng bước rồi, cậu cả Đường không hề cảm thấy thế này là phát triển quá nhanh, cậu cả Đường cảm thấy thật sự quá chậm, quá chậm rồi!
Lâm Bối cảm thấy mình sắp điên rồi, cô cho rằng khi ở nước Z đã chứng kiến được độ không biết xấu hổ của Đường Lăng, nhưng bây giờ cô mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi, Đường Lăng ở nước Z trước kia thật sự tốt hơn so với bây giờ nhiều.
Bây giờ Đường Lăng mới thật sự là không biết xấu hổ.
Vì sao một người đàn ông lại có thể không biết xấu hổ như vậy?!
“Tôi muốn hôn, bây giờ có thể hôn không?” Đường Lăng không hề biết Lâm Bối đang thầm mắng anh té tát trong lòng, đương nhiên cho dù cậu cả Đường biết thì cũng không để ý.
Đánh là thương, mắng là yêu, như này có cái gì không đúng chứ?
Lâm Bối tiếp tục khiếp sợ, cô thật sự không cách nào tưởng tượng nổi, thế mà lúc này Đường Lăng lại có thể hỏi ra câu như vậy, hơn nữa vẻ mặt vẫn vô tội như thế, thản nhiên như thế!
“Không thể.
” Lâm Bối nghiến răng nghiến lợi trả lời, lần này, cô không thả lỏng, đôi tay vẫn đẩy mặt anh ra.
Lâm Bối không chú ý lúc này một tay của cô đang cố gắng che trúng miệng Đường Lăng.
Khóe môi Đường Lăng hơi cong lên, sau đó khẽ cắn một cái vào lòng bàn tay cô.
Lâm Bối giống như bị bỏng, theo bản năng thu tay về, Đường Lăng lại tiến lên trước, hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867303/chuong-1388.html