Chương trước
Chương sau


Nếu tiểu vương tử đã muốn ra ngoài, khẳng định là không phải tự lái xe tới, nếu muốn bắt taxi thì phải đi thêm một đoạn đường.
Nhưng mà xe của bọn họ vẫn đợi ở đó, chỉ cần gọi điện là xe sẽ tới ngay.
Đường Lăng vốn định từ chối đề nghị của Nghiêm Vũ.
Nói thật là anh sợ người của anh tới đón, Lâm Bối sẽ mặc kệ anh không lo, đi thẳng không quay đầu lại.
Nhưng hiện giờ anh thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Bối dưới ánh đèn, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Nghiêm Vũ lập tức gọi điện, chưa tới hai phút sau xe đã đến.
“Cậu Đường, cuối cùng cậu cũng tới.” Người phụ trách ở nước R – Mạnh Lâm thấy Đường Lăng thì thở phào nhẹ nhõm:“Cậu tới rồi tôi cũng được thả lỏng.
Có cậu tới chỉ huy đại cục là bọn tôi yên tâm rồi.”
Người của Qủy Vực Chi Thành đột nhiên gây hấn với bọn họ, bọn họ lại không hề nhận được mệnh lệnh rõ ràng nào của cấp trên, nên đều không biết phải ứng phó ra sao.
Bọn họ cũng biết Qủy Vực Chi Thành quyền to thế mạnh, nhưng không phải bọn họ sợ đám người đó thật, chỉ là không có mệnh lệnh của cấp trên, bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không dám manh động.
Cậu Đường nói sẽ tới đây giải quyết việc này, thế nên anh ta luôn đợi anh tới.
Lâm Bối ngước mắt liếc Đường Lăng, anh vừa nói không có sắp xếp gì, rõ ràng đều đã lo liệu ổn thỏa hết rồi.
Lừa gạt, Đường Lăng là một kẻ lừa gạt.

Đường Lăng nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn anh của Lâm Bối, rõ ràng là anh nhìn thấu sự bất mãn của cô, thậm chí anh còn nghĩ tới cô còn đang mắng thầm anh trong lòng.
Đường Lăng không nhịn được cong khóe môi, có lẽ bản thân cô không biết, hành động vừa nãy của cô thật sự rất đáng yêu.
“Lên xe trước đi.” Đường Lăng xách hành lý của Lâm Bối, muốn nhấc lên xe giúp cô.
Nghiêm Vũ nhanh tay lẹ mắt đón lấy.
Tuy rằng cậu ta cảm thấy cậu Đường xum xoe bợ đỡ một người đàn ông khác như vậy thật sự không thỏa đáng, nhưng giờ phút này cậu ta nhất định không thể nói linh tinh.
Lâm Bối định từ chối, nhưng lúc này cô thật sự rất mệt mỏi, không còn cả sức đi đường.
Người của Đường Lăng đã để hành lý của cô lên xe rồi, hơn nữa đây cũng là việc anh cả dặn dò cô phải làm ổn thỏa.
Chí ít cô phải tận mắt nhìn Đường Lăng bước vào khách sạn mới được trở về.
Khi Mạnh Lâm thấy Đường Lăng cầm hành lý giúp Lâm Bối thì hơi ngạc nhiên, nhưng mà anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lâm Bối đi cùng Đường Lăng.
Có lẽ là do người anh em này quá gầy yếu cộng thêm mệt mỏi quá độ nên cậu Đường mới cầm hành lý giúp cậu ta.
Vì lúc này Lâm Bối hơi cúi đầu nên Mạnh Lâm không nhìn rõ khuôn mặt cô.
Thế nhưng anh ta chưa từng thấy mặt tiểu vương tử, tin tức liên quan đến người này cũng ít nên dù anh ta có nhìn thấy mặt mũi tiểu vương tử, cũng chưa chắc có thể nhận ra cô chính là tiểu vương tử.
Đường Lăng mở cửa xe trước, sau đó rất tự nhiên vươn tay ôm vai Lâm Bối, muốn cô lên xe trước.
Hiện giờ Lâm Bối rất mệt, cơ thể rất mệt, cảm giác não bộ cũng tạm ngưng hoạt động trong chốc lát.
Cho đến khi Đường Lăng đặt tay lên vai cô cô mới phản ứng lại, hơi giật mình.
Cô muốn né tránh theo bản năng, nhưng có lẽ là do cả người không còn sức lực, hoặc là do Đường Lăng dùng lực giữ cô, cô không thể tránh thoát.
Lâm Bối thầm hít một hơi, sau đó nương theo sức đẩy của Đường Lăng ngồi vào trong xe.
Bây giờ cô không có sức đấu đá với anh, hơn nữa với trạng thái hiện giờ của cô, hoàn toàn không phải đối thủ của anh, thế nên từ chối anh là chuyện vô ích.
Đường Lăng thấy cô ngoan ngoãn lên xe thì cảm thấy hài lòng, khóe môi lại cong lên mỉm cười khó mà khống chế.
Vừa khéo là Nghiêm Vũ đang nói chuyện với Mạnh Lâm nên hai người họ không hề nhìn thấy cảnh này.
Chỉ có tài xế cảm thấy rất kỳ lạ, cậu Đường là người có thân phận, bình thường đều là người khác mở cửa xe cho cậu, sao người này lại dám lên xe trước cậu chủ?
Sau đó tài xế thấy Đường Lăng lên xe, ngồi cùng Lâm Bối ở ghế sau, đương nhiên là gã sẽ không lắm lời.
Mạnh Lâm nói xong với Nghiêm Vũ, khi hai người xoay người lại thì phát hiện cậu Đường đã lên xe rồi.
Mạnh Lâm cũng mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Nghiêm Vũ chỉ có thể ngồi sau, đang lúc cậu ta định mở cửa xe thì Đường Lăng đột nhiên hạ cửa kính xe xuống nói: “Cậu tự bắt xe đi.”
Nghiêm Vũ ngớ người, cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là tình huống gì đây? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Sao cậu ta lại bị cậu Đường vứt bỏ thế này?
Vì sao chứ?
Xe này rộng như vậy, ba người ngồi chung ở ghế sau cũng không thành vấn đề, vì sao không cho cậu ta lên xe?
Lúc này Nghiêm Vũ có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi bất cứ điều gì, cậu ta chỉ có thể gật đầu: “Được, tôi bắt xe tới đó.”
Mạnh Lâm cho rằng anh sắp xếp như vậy là có lý do đặc biệt nào đó nên cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Mạnh Lâm lên xe thì nhớ đến kế hoạch ban đầu, sau khi gặp cậu Đường phải lập tức báo cáo tình hình nơi này với anh, để anh nhanh chóng nắm bắt tin mấu chốt.
Mạnh Lâm cho rằng Lâm Bối được Đường Lăng dẫn theo, mà nếu đã là người anh dẫn theo thì có thể tin tưởng được, thế nên sau khi xe hơi lăn bánh, anh ta bắt đầu báo cáo tình hình bên này.
“Chỉ trong ba ngày này, người của Qủy Vực Chi Thành đã tấn công chúng ta hai lần.
Chỗ cậu ba Dương còn nghiêm trọng hơn, người của cậu ấy bị tấn công bốn lần rồi, cũng may chưa ai mất mạng.”
Lâm Bối không ngờ rằng người kia vừa lên xe đã lập tức báo cáo tình hình với Đường Lăng.
Theo lý thì những chuyện này đều là chuyện cơ mật, người ngoài như cô không thích hợp nghe.
Lâm Bối chớp nhẹ mắt, cô lại không thể ngắt lời Mạnh Lâm, chỉ giương mắt nhìn Đường Lăng, tỏ ý nhắc nhở, nhắc anh rằng người ngoài này còn đang trên xe.
“Em bảo mệt mỏi còn gì? Tranh thủ chợp mắt một lát đi.” Đường Lăng cũng nhìn lại Lâm Bối, đương nhiên là anh hiểu ý cô, nhưng anh không để ý, không hề để ý chút nào.
Lâm Bối ngẩn người, thầm hít một hơi, nếu Đường Lăng đã không để ý thì cô còn e ngại làm gì nữa?
Ngược lại là Mạnh Lâm ngồi ghế trước nghe Đường Lăng nói vậy thì ngớ người, đồng thời dừng luôn không nói tiếp, vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ.
Cậu Đường nhìn thì hiền hòa nhưng tác phong làm việc dứt khoát, cương quyết, không ngờ rằng anh cũng có lúc dịu dàng như vậy?
Chỉ là sao anh ta cứ cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ?
Không phải sự dịu dàng này của cậu Đường nên dành cho phụ nữ sao? Bây giờ anh lại đối xử dịu dàng với một người đàn ông đúng là hơi....
“Nói tiếp.” Đường Lăng quét mắt về phía Mạnh Lâm.
Sự dịu dàng anh dành cho Lâm Bối vừa nãy lập tức biến mất, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.
Mạnh Lâm không tự chủ giật giật khóe môi, được, phân biệt đối xử thế?
Đều là đàn ông với nhau, vì sao có thể phân biệt đối xử rõ ràng như vậy?
Bất công quá.
Đương nhiên Mạnh Lâm không dám nói lời này ra trước mặt Đường Lăng.
Anh ta tiếp tục nói tiếp lời chưa nói hết: “Sau này chúng ta cũng nghe được một vài lời giải thích cho chuyện này, vì cậu ba Dương đắc tội công chúa của Qủy Vực Chi Thành nên đám người Qủy Vực xả giận thay công chúa của bọn họ...”
Mạnh Lâm nói xong thì dừng lại, rõ ràng là muốn nghe ý kiến của Đường Lăng.

Anh ta cũng biết lý do này không đúng 10 phần thì cũng đúng 8, 9 phần, điều quan trọng nhất hiện giờ là thái độ của Đường Lăng.
Đường Lăng cũng không vội trả lời Mạnh Lâm ngay.
Lúc anh ta nhắc tới Dương Tầm Chiêu, anh nhìn về phía Lâm Bối trước tiên.
Sau khi chuyện kia xảy ra, Lâm Bối nói với anh, cô thích Dương Tầm Chiêu.
Lúc đó Lâm Bối còn “Mời” Dương Tầm Chiêu tới, thẳng thắn tỏ tình với Dương Tầm Chiêu, sau đó còn để anh nhìn thấy.
Tuy anh nghĩ cô lấy nó làm cái cớ để từ chối anh nhưng sâu trong lòng anh, anh vẫn còn để ý chuyện này.
Cho nên khi Mạnh Lâm nhắc tới Dương Tầm Chiêu, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn về phía Lâm Bối.
Lúc này Lâm Bối vừa đói vừa mệt, nào có dư sức nghĩ về chuyện khác.
Cô và Dương Tầm Chiêu gặp nhau mấy lần, chẳng nói được mấy câu, hai người vốn chẳng có quan hệ gì hết.
Đương nhiên là cô không thể nào thích Dương Tầm Chiêu, lúc này cô đã quên chuyện khi xưa lợi dụng Dương Tầm Chiêu để từ chối Đường Lăng.
Thế nên khi nghe thấy tên Dương Tầm Chiêu, cô cũng chẳng có phản ứng gì.
Cô hơi dựa người vào chiếc ghế sau lưng, lim dim sắp ngủ.
Đừng nói là Dương Tầm Chiêu, hiện giờ có nhắc đến ba mẹ cô cô cũng chưa chắc sẽ phản ứng lại.
Đường Lăng thấy Lâm Bối chẳng hề phản ứng gì thì ánh mắt nháy mắt trở nên dịu dàng, sâu trong con ngươi còn ẩn chứa ý cười.
Người phụ nữ này nói thích Dương Tầm Chiêu, đúng là chỉ để lừa gạt anh!
Mạnh Lâm thấy cậu Đường không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông ngồi cạnh thì nhất thời cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao anh ta cảm thấy ánh mắt cậu Đường nhìn người đàn ông này thật giống như đang nhìn người bản thân thích.
Nhưng người kia rõ ràng là một người đàn ông!!
Là đàn ông!!
Cậu Đường nhìn một người đàn ông bằng ánh mắt đó có bình thường không?
Bình thường không?.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.