"Mấy ngày nay hơi khó chịu.
" Lâm Bối thầm hít hà, cô ta hiểu Đại Vương Tử, cô ta biết nếu cô ta không nói rõ, Đại Vương Tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Chuyện mang tthai nhất định không thể nói, nên Lâm Bối cũng chỉ có thể tìm cớ như vậy.
"Khó chịu sao? Bệnh rồi hả? Bệnh thì phải đi bệnh viện, em chờ đi anh kêu người đưa em tới bệnh viện.
" Đại Vương Tử nghe ra sự yếu ớt trong giọng của Lâm Bối, hơn nữa anh ta cũng hiểu Lâm Bối, trong khoảng thời gian này Lâm Bối chưa từng xuất hiện, chỉ sợ là bệnh rất nghiêm trọng.
"Không cần, không cần đi bệnh viện, không có chuyện gì lớn cả.
" Lâm Bối hết hồn, cô ta tuyệt đối không thể đi bệnh viện, đi bệnh viện thì lộ hết chuyện.
"Anh thật sự không hiểu đó, sao em lại sợ đi bệnh viện chứ.
" Đại Vương Tử cũng không nghĩ nhiều, bởi vì trước giờ Lâm Bối vẫn sợ đi bệnh viện.
"Anh sẽ kêu bác sĩ riêng của anh tới khám cho em.
" Đại Vương Tử thật sự rất quan tâm Lâm Bối, mấy năm nay Lâm Bối ở bên cạnh, giúp đỡ anh ta rất nhiều, giờ đây anh ta ngày càng tin tưởng Lâm Bối, thậm chí đôi khi còn ỷ lại vào Lâm Bối.
"Không cần, em không sao, nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi.
" Lâm Bối bối rối, to tiếng hơn, cô ta không thể đi bệnh viện, để bác sĩ riêng khám cũng không được.
Đại Vương Tử cũng từng nhắc đi nhắc lại nhiều lần muốn sắp xếp cho cô ta một bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867272/chuong-1357.html