Chương trước
Chương sau


“Được, tôi phải sống, tôi muốn chính miệng nói với cô ấy.
” Trong mắt của cậu hai Trác có tia sáng, anh ta và Viên Ngữ xa nhau tám năm, bởi vì hiểu lầm nên chia xa trong tám năm, anh ta và cô ta chịu đau khổ suốt tám năm, anh ta thật sự phải chính miệng nói những lời này với cô ta.
Cố Ngũ có tốc độ nhanh nhất, phản ứng linh hoạt nhất lại bị trúng đạn, Cố Ngũ chỉ hơi cứng đờ, sau đó giống như không có chuyện gì tiếp tục nhanh chóng di chuyển về phía trước, đương nhiên anh ta vẫn luôn đều bảo vệ Hàn Nhã Thanh.
“Chết hết đi.
” Người kia dừng bắn súng, sau đó đổi một khẩu súng khác.
“Mẹ nó.
” Cố Ngũ thấy người kia lấy khẩu súng khác thì trợn tròn mắt: “Con mẹ đó đều là đồ điên, Trác Hiểu Lam là đồ điên, cô ta tìm người cũng điên luôn, người này thật sự điên rồi, chẳng lẽ anh ta giết chết chúng ta cũng không phạm pháp sao?”
Cố Ngũ là người phụ trách Diêm Môn, tuy rằng bọn họ làm những chuyện có chút phức tạp, nhưng từ trước đến nay không làm chuyện gì trái pháp luật, Diêm Môn càng không làm chuyện giết người gì đó, không ngờ hôm nay lại một kẻ điên như thế.
Sắc mặt của Trác Thanh lạnh xuống, khóe môi nhếch lên, anh ta cũng không ngờ Trác Hiểu Lam lại điên cuồng đến mức này, bom không nổ chết bọn họ, Trác Hiểu Lam lại cho người tới giết bọn họ.
Rõ ràng Trác Hiểu Lam thật sự không hề quan tâm đến người em trai này.

“Lần này chúng ta xong đời rồi.
” Cố Ngũ biết khẩu súng này, cũng biết rõ sức mạnh của nó, anh ta biết chỉ cần người kia dùng một chút thì bọn họ sẽ xong đời, cho dù ba người bọn họ bảo vệ phía trước bà chủ cũng vô dụng.
Hơn nữa trong lòng Cố Ngũ biết rõ cho dù bọn họ chạy đến chỗ có thể trốn được thì với sức mạnh của khẩu súng kia, vật che chắn cũng không có ích gì.
Sớm biết người kia còn có khẩu súng này thì bọn họ không nên tụ tập lại một chỗ, không phải là cho người ta có cơ hội giết chết mình sao?
Từ trước đến nay Cố Ngũ không sợ trời, không sợ đất, lúc này sắc mặt lại hoàn toàn thay đổi.
Hiện tại trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất, nếu anh ta không bảo vệ được bà chủ, vậy thì lão đại phải làm sao?
Sắc mặt của Đầu To cũng hoàn toàn thay đổi: “Được rồi, tôi qua đó ngăn cản anh ta.

Lúc này Đầu To hoàn toàn không quan tâm.
“Không thể được, không kịp rồi.
” Cố Ngũ nhìn khoảng cách của bọn họ và người kia, hơn nữa người kia còn ở trên xe, Cố Ngũ biết cách làm của Đầu To không thể thực hiện được.
“Vậy thì cũng tốt hơn là chúng tôi ngồi ở đây chờ chết, hơn nữa hiện tại tôi đi qua đó thì có thể hấp dẫn sự chú ý của người kia, nói không chừng có thể chuyển hướng tấn công.
” Đầu To định dùng mình làm mồi nhủ, hy sinh cho mọi người có cơ hội sống sót.
“Chuyện này sẽ không xảy ra.
” Cố Ngũ lại lên tiếng ngăn cản: “Hiện tại cậu đến đó, ngoại trừ chịu chết thì chẳng có tác dụng gì.

Cố Ngũ chưa bao giờ là người ngồi chờ chết nhưng trong tình huống hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, thật sự không còn cơ hội nào.
“Đừng giãy giụa nữa, tôi đưa mấy người đến đoạn đường cuối cùng.
” Người ngồi trên xe cách không quá xa, cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của Cố Ngũ và Đầu To, người kia cong môi cười, dường như anh ta không hề quan tâm đến chuyện giết người, hơn nữa có vẻ rất hào hứng.
“Đúng là đồ điên.
” Cố Ngũ quát lên, nhưng Cố Ngũ nhìn thấy người kia mở chốt an toàn thì trong lòng trầm xuống, xem ra hôm nay thật sự không trốn được, không còn cách nào khác.
Anh ta không sao cả, nhưng bà chủ!
Đương nhiên, cho dù Cố Ngũ biết rõ sức mạnh đó, biết có vật che chắn phía trước cũng không ngăn cản được sức mạnh của khẩu súng này, nhưng tốc độ của bọn họ vẫn không giảm đi, vẫn chạy về phía chỗ có vật che chắn, dù sao có còn hơn không.

Nhưng người kia không cho bọn họ có cơ hội, người kia đã ngắm vào bọn họ, tay mở chốt an toàn, hỏa lực sắp bay thẳng về phía bọn họ.
Xong rồi, xong rồi, thật sự xong rồi.
Trong lòng Cố Ngũ kêu lên, xem ra hôm nay thật sự không có cách nào bảo vệ được bà, lão đại, tôi xin lỗi!!
Tuy rằng Cố Ngũ không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Cố Ngũ thì có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này, huống chi Hàn Nhã Thanh cũng biết về súng, cũng biết sức mạnh của khẩu súng này.
Hàn Nhã Thanh sợ chết sao? Sợ, rất sợ, hiện tại cô thật sự rất sợ chết, bởi vì cô ta không bỏ được hai bé cưng, cũng không bỏ được Dương Tầm Chiêu, nếu cô chết thì hai bé cưng phải làm sao? Dương Tầm Chiêu phải làm thế nào?
Hàn Nhã Thanh nghĩ vậy thì thật sự sợ hãi, trong lòng đau như dao cắt, nhưng Hàn Nhã Thanh biết trong tình huống này thì thật sự không có cách nào khác.
Cố Ngũ không có cách nào, cô ta càng không có cách gì, dù sao cô chỉ là chuyên gia tâm lý, trước kia cô ta cũng được huấn luyện qua nhưng cũng chỉ đối phó được trong tình huống khẩn cấp, đối với tình hình này thì hoàn toàn vô dụng.
Cố Ngũ không có cách nào, huống chi là cô.
“Không ngờ đã trốn khỏi biệt thự nhưng cuối cùng vẫn không tránh được số phận bị nổ thành mảnh nhỏ.
” Đầu To thở dài một hơi, trong lòng mọi người biết rõ tình huống hiện tại, anh ta cũng cảm thán nói một câu.
Người trên xe nhìn bọn họ, cảm thấy vô cùng thú vị, người kia cười ra tiếng, tiếng cười của anh ta truyền tới.
“Đồ thần kinh.
” Cố Ngũ tức giận: “Anh là ai? Trác Hiểu Lam tìm được một tên điên như vậy ở đâu thế?”
Giết người còn hào hứng như thế, đúng là biến thái.
“Tôi nhìn dáng vẻ mấy người thì cảm thấy thật sự rất thú vị, nhưng thời gian của tôi có hạn, không có thời gian chơi đùa với mấy người, hiện tại tôi sẽ đưa mấy người lên đường.
” Người kia cười đắc ý, nhưng không định tha cho bọn họ, động tác hơi dừng lại, sau đó tiếp tục mở chốt an toàn.
Xem ra lần này anh ta thật sự muốn đưa bọn họ lên đường.
Hàn Nhã Thanh thở dài, bé cưng, mẹ xin lỗi, Dương Tầm Chiêu, em xin lỗi, em sợ không thể tiếp tục ở bên cạnh ba người nữa.
Trước kia hai bé cưng là tất cả của cô, cô yêu bọn nhỏ, bảo vệ bọn nhỏ, nhưng hiện tại có thêm Dương Tầm Chiêu, đối với hai bé cưng thì Hàn Nhã Thanh cảm thấy áy náy một chút, dù sao lúc cần trả giá thì cô đã trả giá.
Nhưng đối với Dương Tầm Chiêu, cô thật sự áy náy, năm năm trước, cô xông vào phòng của anh rồi rời đi, làm cho anh tìm không thấy cô.
Năm năm sau, cô ta gả cho anh, nhưng khi đó cô chỉ cho rằng anh cưới mình là có mục đích khác, cho nên cô không quá quan tâm đến cuộc hôn nhân không chính thức đó, cô vẫn luôn nghĩ cách rời đi, cuối cùng cô cũng thành công rời đi.

Sau đó cô quay về nhà họ Đường gia, bởi vì nhiều nguyên nhân nên thời gian của cô và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau rất ít, cô vẫn luôn giấu anh chuyện hai bé cưng, gần đây Dương Tầm Chiêu và hai bé cưng vừa nhận nhau.
Hiện tại cô ta thật sự có chút hối hận, trước kia cô nên đối xử tốt với anh, nên rút nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn.
Cô nên sớm chút nói với anh về chuyện của hai bé cưng, sau đó cả nhà bốn người bọn họ sẽ sớm ở bên nhau, sớm cảm nhận hạnh phúc này.
Nhưng hiện tại không còn kịp nữa, cả nhà bốn người bọn họ vẫn chưa thật sự ở bên nhau, đây là những điều tiếc nuối của cô.
Hàn Nhã Thanh đau lòng muốn chết, đương nhiên, suy nghĩ này của cô chỉ vừa xuất hiện ở trong đầu.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía người đàn ông trên xe, nhìn họng súng nhắm vào bọn họ, Hàn Nhã Thanh cũng biết rõ sức mạnh của khẩu súng kia, cô biết cho dù bọn họ chạy nhanh, cho dù bọn họ tìm thấy chỗ trốn cũng vô dụng, hoàn toàn không có ích gì.
Tuy rằng Hàn Nhã Thanh luôn là người nắm quyền chủ động, chưa bao giờ ngồi chờ chết, cô vẫn luôn nói với mình, cho dù phía trước khó khăn thế nào thì cô cần phải nghĩ cách giải quyết.
Nhưng Hàn Nhã Thanh biết lần này không giống vậy, thật sự không giống nhau.
Một người vừa có năng lực mạnh vừa lợi hại thế nào cũng không thể ngăn cản được khẩu súng hiện đất nhất, trước những vũ khí mạnh thì con người không thể đỡ nổi.
Hàn Nhã Thanh không thể không thừa nhận điều này.
Cố Ngũ cũng không thể không thừa nhận.
Cho nên bốn người đều minh bạch kế tiếp chờ đợi bọn họ chính là cái gì.
“Ha ha ha, chết hết đi, chết hết đi.
” Người đàn ông trên xe cười to, xem ra anh ta vô cùng đắc ý, cũng vô cùng hào hứng, đương nhiên có vẻ anh ta cũng vô cùng tàn nhẫn, không hề để ý đến chuyện giết người, cũng không hề nương tay.
Trong tiếng cười lớn, người đàn ông kia thành công mở chốt an toàn, trong khoảnh khắc đó trái tim Hàn Nhã Thanh siết chặt, trước mắt cô hiện lên dáng vẻ của hai bé cưng, hiện lên khuôn mặt của Dương Tầm Chiêu, xem ra cuối cùng cũng không trốn thoát được.
Lúc này đây, là thật sự không có cách nào!!.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.