“Cách ngu ngốc gì?” Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu đồng thời nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, tình huống như thế này rồi còn có thể có cách nào?
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh còn nói là cách ngu ngốc? Nhưng, cho dù là cách ngu ngốc, chỉ cần có tác dụng là được rồi, bởi vì là Hàn Nhã Thanh đưa ra, trên mặt Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu đều mang theo mấy phần mong chờ.
“Điều tra người đã từng xuất hiện trong camera giám sát nhưng không vào bệnh viện.
” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy mong chờ trên mặt Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng, khóe môi không nhịn được khẽ giật giật.
Cách này của cô thật sự không phải cách hay, e rằng không được như mong đợi của bọn họ.
“Thanh Thanh, anh không nghe nhầm đấy chứ? Có đến mấy nghìn người xuất hiện trong camera giám sát, trong đó không ít người không đi vào bệnh viện, cách này của em quả thật…” Mong chờ trên mặt Đường Lăng lập tức biến mất, cách này cũng giống như mò kim đáy biển, rất khó.
Nhiều người như vậy, cũng không thể bảo bọn họ điều tra từng người một? Không phải anh ta ngại phiền phức, anh ta chỉ sợ bọn họ điều tra quá nhiều sẽ gây chú ý, không đợi được bọn họ điều tra ra thì những người kia đã nghĩ ra chiêu hèn kế bẩn khác đối phó với bọn họ rồi.
“Có thể thêm một chi tiết nữa đó là người kia dừng lại xung quanh bệnh viện khá lâu, người kia muốn tìm người thích hợp, chắc chắn sẽ ở lại một khoảng thời gian.
” Hàn Nhã Thanh nói thêm một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867229/chuong-1314.html