Lúc trước cô đã có suy nghĩ người phía sau kia rất thông minh, rất có thể hắn sẽ tìm một lý do thích hợp để khiến người mang đồ cho hắn cảm giác đó là một chuyện rất bình thường.
Nếu như vậy, người đưa đồ cho hắn sẽ không lộ ra biểu hiện gì quá khác lạ.
"Được.
" Đường Lăng cũng không hỏi nhiều, cũng không nói thêm gì, theo ý của Hàn Nhã Thanh tua băng ghi hình lại từ đầu.
Hàn Nhã Thanh vẫn như cũ không nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình, tiếp tục quan sát kỹ, chỉ là lần này Hàn Nhã Thanh không quan sát lại nét mặt bệnh nhân, lần này cô quan sát tất cả những chi tiết nhỏ.
Đường Lăng giúp cô tua băng ghi hình, bỏ qua thời gian những bệnh nhân ngồi trong phòng làm việc Viên Ngữ, chỉ tua đến lúc những bệnh nhân ra vào văn phòng.
Đường Lăng đã xem mấy lần nên điều chỉnh băng ghi hình hết sức thành thạo.
"Dừng một chút.
" Lúc Hàn Nhã Thanh nhìn một bệnh nhân ra khỏi phòng Viên Ngữ thì hô một tiếng.
Hàn Nhã Thanh vừa nói, Đường Lăng liền dừng hình ảnh lại.
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao? Người này nhìn rất bình thường mà.
" Đường Lăng cẩn thận nhìn người trên màn hình, không phát hiện ra điều gì khác lạ.
"Trong tay anh ta không có điện thoại, nhưng lúc anh ta đi vào trong tay có cầm một cái điện thoại di động.
" Hàn Nhã Thanh không chú ý đến nét mặt người đó, nét mặt người này hoàn toàn tự nhiên, không có chút gì đáng nghi.
"Thật sao?" Đường Lăng ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867227/chuong-1312.html