Đường Lăng không phải là không tin vào phán đoán của Dương Tầm Chiêu, mà là anh ta thật sự không nghĩ đến có người nào giống như Dương Tầm Chiêu đã nói.
“Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại hỏi Trác Thanh và giáo sư Cổ, bọn họ cũng không nói chuyện này cho những người khác biết, cho nên chắc chắn là không có ai biết. Trừ phi nhà họ Đường chúng ta bị người khác theo dõi, lời nói của chúng ta đã bị người khác nghe lén.” Đường Lăng tin tưởng vào cách làm người của Trác Thanh và giáo sư Cổ, cho nên anh ta cảm thấy có lẽ là bọn họ đã bị nghe lén dưới tình huống bọn họ không biết rõ tình hình.
“Bị người khác nghe lén?” Sắc mặt của Đường Vân Thành thay đổi: “Ba lập tức cho người đến loại bỏ nó.”
“Khả năng bị người khác nghe lén không quá lớn, mấy ngày nay ở nhà họ Đường chúng ta ngoại trừ cậu hai Trác và giáo sư Cổ cũng không có người ngoài vào đây, trên người của chúng ta cũng không bị bí mật giấu máy nghe trộm gì đó, trên người của Minh Hạo cũng không có, ngày hôm qua mấy món đồ của Minh Hạo đều là do em dọn dẹp.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy khả năng nghe lén không cao, nhà họ Đường không phải là nơi mà người nào cũng có thể tùy tiện bước vào, muốn lén lút lắp đặt máy nghe lén ở nhà họ Đường, đó là chuyện khó càng thêm khó.
Mà mấy người bọn họ đều đặc biệt cảnh giác, vô cùng sáng suốt, sức quan sát vô cùng mạnh, không ai có thể gắn máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867202/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.