Đường Vân Thành đứng ở bên ngoài nhìn Dương Tầm Chiêu, lúc này vẻ mặt Đường Vân Thành rất nghiêm túc, dường như thật sự có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với Dương Tầm Chiêu.
Lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Vân Thành mà không phải là Đường Lăng thì thái độ cũng thay đổi, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn kính trọng Đường Vân Thành, mà lúc này Đường Vân Thành nói có chuyện quan trọng muốn nói với mình, Dương Tầm Chiêu sẽ nghiêm túc lắng nghe.
“Lúc nãy tôi quên nói mấy chi tiết.” Đường Vân Thành đứng ở ngoài cửa, không định đi vào cũng không muốn rời đi, nhưng có vẻ Đường Vân Thành sẽ nói rất lâu.
Mặc dù chỉ có mấy chi tiết nhưng chắc chắn không thể nói rõ nhanh được.
Hàn Nhã Thanh ở trong phòng nghe thấy giọng của Đường Vân Thành thì ngẩn người, sau đó lại không nhịn được cười, không nghĩ tới cậu lại như vậy, cậu đang cố ý.
Quả nhiên, tiếp theo Đường Vân Thành không nói chuyện gì quan trọng, những vấn đề đó đã bàn bạc qua, Đường Vân Thành nói chi tiết đúng là chi tiết, Đường Vân Thành nói rất tỉ mỉ cụ thể.
Dương Tầm Chiêu nghe Đường Vân Thành nói những vấn đề đã nói trước đó, vốn không có chuyện gì quan trọng.
Dương Tầm Chiêu là người thông minh, biết được Đường Vân Thành cố ý, nếu là Đường Lăng, cậu ba Dương đã sớm dùng chân đá đi rồi, nhưng cậu ba Dương không dám làm gì Đường Vân Thành, cậu ba Dương chẳng những không dám đá, thậm chí cũng không dám đuổi người đi.
Dương Tầm Chiêu chỉ có thể kiên nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867189/chuong-1274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.