“Bé cưng, bảo bác qua đây, mà không gọi một tiếng bác Trác sao?” Cậu hai Trác nhìn Đường Minh Hạo, không nhịn được mà cong môi lên, đây là con trai của cậu ba, nên gọi anh ta một tiếng bác chứ.
“Bác Trác.” Đường Minh Hạo vẫn đang nghĩ nên xưng hô thế nào, dù sao thì hiện tại thân phận của cậu bé vẫn chưa được công khai, cậu bé đang ngụy trang mà thôi. Đường Minh Hạo vẫn hơi lo lắng nếu để cho người ta biết cậu là con trai của Dương Tầm Chiêu, thì việc hôm nay coi như thất bại.
Chẳng qua, bây giờ bác Trác đã nói như vậy, cậu cũng không cần phải vướng bận những chuyện ấy nữa.
“Ngoan thật.” Từ trước đến nay, cậu hai Trác vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo, giờ phút này lại cười tươi như hoa, anh ta không nhịn được vươn tay ra bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Minh Hạo.
Ừ, mềm thật, trơn thật, rất thoải mái!
Mọi người lại bàng hoàng sau khi nghe thấy một tiếng bác Trác này, tuy từ “bác” này dùng để xưng hô với người lớn tuổi hơn ba mình, cũng không nhất thiết phải là người rất thân thiết, hoặc thậm chí không phải là người quen.
Thế nhưng, có thể khiến cho cậu hai Trác chủ động mở miệng bảo cậu bé gọi bác, e là không phải quan hệ bình thường, dù sao ai cũng biết cậu hai Trác rất lạnh lùng kiêu ngạo, hầu hết mọi người đều muốn kéo gần quan hệ với anh ta, nhưng đó là điều không thể nào.
Vừa rồi, ngay cả bà cụ Dương cũng muốn chào hỏi cậu hai Trác, nhưng cậu hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867166/chuong-1251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.