Tuy rằng cuộc hôn nhân đó là do hai ông bà Dương sắp đặt cho anh, anh hoàn toàn không biết gì cả, nhưng giờ phút này khi đứng trước mặt Hàn Nhã Thanh anh vẫn thấy rất hổ thẹn.
"Sao vậy? Sắp được kết hôn nên vui đến nỗi không nói nên lời luôn sao?" Hàn Nhã Thanh trông thấy dáng vẻ đó của anh thì cảm thấy rất buồn cười, cô đã quen biết Dương Tầm Chiêu lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiền thấy anh như vậy.
"Tôi nhớ là hồi nãy mình đã chúc mừng rồi, chẳng lẽ cậu ba Dương muốn tôi phải lặp lại lần nữa sao?" Hàn Nhã Thanh cố ý trêu anh, hiếm khi thấy anh như vậy mà không đùa một hồi thì thật là uổng quá.
"Thanh à, em rõ ràng biết anh không có ý đó mà." Dương Tầm Chiêu nghe cô nói vậy thì khuôn mặt chợt tối sầm đi, anh vội vàng bước về phía trước rồi cầm lấy tay của Hàn Nhã Thanh, giọng điệu anh dồn dập, thậm chí còn cúa vẻ gì đó căng thẳng: "Em phải tin tưởng anh, anh hoàn toàn không biết gì hết."
Dương Tầm Chiêu thật sự rất sợ cô sẽ hiểu lầm mình, dù gì thì đó cũng là chuyện quan trọng như đính hôn chứ chẳng phải mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, không phải chỉ là sự hiểu lầm nhỏ nhoi gì, cô giận dỗi cũng là chuyện bình thường, nhưng anh nhất định phải giải thích rõ ràng.
Anh không hề có ý đó, thậm chí còn chẳng hay biết gì.
"Là Quỷ Vực Chi Thành đó! Ghê gớm lắm chứ đùa!" Hàn Nhã Thanh đã nhận ra được sự lo lắng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867105/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.