Đường Lăng cố ý hơi dừng lời một chút, nhưng anh cũng không hề chờ câu trả lời của Dương Tầm Chiêu, anh cũng biết Dương Tầm Chiêu sẽ không trả lời, anh liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, cố ý cười nói: "Trước kia, tôi cũng chưa từng thấy cậu đi đón Thanh Thanh, không thấy cậu ân cần với Thanh Thanh như thế, thế mà bây giờ sau khi biết Thanh Thanh sinh cho cậu hai đứa con một trai một gái thì cậu đã biết lấy lòng rồi, rõ ràng là cậu đang nhằm vào hai đứa bé chứ không đơn thuần bởi vì Thanh Thanh."
"Đường Lăng, anh hãy biết chừng mực, tôi còn chưa tính với anh món nợ của anh đâu." Cuối cùng, Dương Tầm Chiêu lên tiếng, lời của Đường Lăng thật quá đáng rồi, tình cảm của anh đối với Hàn Nhã Thanh không hề vì có con hay không có con mà thay đổi. Trước kia, khi anh biết Hàn Nhã Thanh không thể mang thai, anh đã từng hạ quyết tâm không cần có con.
Trước kia, anh không tới sân bay đón Hàn Nhã Thanh, cũng chưa từng lấy lòng trước mặt Hàn Nhã Thanh, nhưng điều đó làm sao có thể trách anh chứ?
Đám người nhà họ Đường phòng anh như phòng sói, không cho anh và Hàn Nhã Thanh gặp mặt, dù anh muốn lấy lòng thì cũng không gặp được Hàn Nhã Thanh.
Đương nhiên, bây giờ biết mình có hai đứa con một trai một gái, anh cũng cảm thấy thật vui vẻ, thật cao hứng, thật ngạc nhiên.
Không chỉ vì anh làm ba, mà còn vì đó là con của anh và Hàn Nhã Thanh.
Là con mà cô sinh cho anh.
"Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867088/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.