Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã biết thân phận của cậu nhưng cũng không thừa nhận cậu, thậm chí không hề gọi cậu.
Đương nhiên cậu cũng không gọi Dương Tầm Chiêu.
Tình huống như vậy thật sự không coi là nhận nhau, hơn nữa Dương Tầm Chiêu không thích cậu, chỉ sợ Dương Tầm Chiêu vốn không muốn nhận đứa con trai này.
Nhưng Đường Minh pHạo nhìn ánh mắt mong chờ của Đường Vũ Kỳ thì thật sự không muốn em gái thất vọng, cậu vẫn chậm rãi gật đầu.
Ít nhất Dương Tầm Chiêu đã biết sự tồn tại của cậu, cậu và Dương Tầm Chiêu cũng đã gặp mặt, miễn cưỡng xem như đã nhận nhau.
"Thật là tốt quá, thật là tốt quá, nếu anh trai và ba cũng đã nhận nhau thì cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau rồi." Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai gật đầu thừa nhận thì reo lên, cô bé đã mong chờ điều này rất lâu, rất lâu rồi.
Đường Minh Hạo nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói câu cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, khuôn mặt nhỏ trầm xuống, cho dù Dương Tầm Chiêu đã biết sự tồn tại của cậu, nhưng Dương Tầm Chiêu không thích cậu, cho nên cả nhà chúng ta không bao gồm cậu.
"Được rồi, không còn sớm nữa, em mau ngủ đi." Đường Minh Hạo không muốn nói chuyện này, bởi vì chuyện này làm cho tâm trạng của cậu không tốt, cậu sợ mình không nhịn được để em gái phát hiện sự khác thường.
"Vâng, vâng." Đường Vũ Kỳ liên tục gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn đồng ý, bây giờ đã khuya rồi, cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867070/chuong-1155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.