Thực ra suy nghĩ của cậu ba Dương là, Đường Minh Hạo có thừa nhận hay không không quan trọng, dù sao nó vẫn là con trai anh.
Nhưng trong tình huống này anh nói ra lời như vậy thật sự rất khiến người khác hiểu lầm!!
“lão đại...” Cố Ngũ trực tiếp hiểu lầm, Đường Minh Hạo còn chưa lên tiếng, anh ta đã không nhịn được kinh ngạc hô lên, lão đại đã biết thân phận của nó, mà không thể dỗ tiểu ác ma này một chút sao? lão đại làm chi cứ muốn nói lời như vậy.
lão đại như vậy sẽ mất con trai đó?
Con trai ưu tú như vậy lão đại sao lại nỡ chứ?
Cố Ngũ biết, lão đại mà cứ như vậy, tiểu ác ma nhất định sẽ tức giận.
Hậu quả tiểu ác ma tức giận...
“Được, tôi không thừa nhận.” Đường Minh Hạo rõ ràng cũng không nghe hiểu suy nghĩ thật sự mà Dương Tầm Chiêu muốn biểu đạt, nó trực tiếp hừ lạnh ra tiếng, trong lòng vừa nãy đã thoải mái, bây giờ lại càng buồn bực.
Anh có ý gì? Cái gì mà kêu nó có thừa nhận hay không không quan trọng?
Anh đã nói nó có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, vậy nó không thừa nhận đấy.
Để anh tự đi nói với mẹ, còn có chuyện anh bắt cóc nó.
Anh chuyển mắt, lại nhìn nó một cái, thấy khuôn mặt nhỏ của nó rõ ràng trầm xuống, anh không nói gì, lại dời ánh mắt.
Nó thấy anh phản ứng như vậy thì trong lòng càng thêm không thoải mái, lại hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng xoay người, cố ý không nhìn anh.
“Cậu còn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867062/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.