Người nhà họ Đường vẫn chưa biết chuyện nó bị bắt cóc, vậy mẹ nhất định cũng không biết.
“Mẹ về chưa?” Đường Minh Hạo vẫn truy hỏi lần nữa.
“Vẫn chưa đâu, mẹ vẫn chưa về, hơn nữa mẹ cũng không gọi điện thoại về, anh, anh yên tâm đi, chuyện này mẹ không biết, bà cậu nội và ông cố, bà cố cũng không biết, vừa nãy em nói với bà cậu nội anh về phòng rồi, nhưng anh không muốn người khác làm phiền, cho nên, họ đều cho rằng anh ở trong phòng ấy.” Lúc công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói những lời này, giọng nói rõ ràng có chút kiêu ngạo: “Anh ơi, có phải em rất thông minh không?”
“Đúng, em thông minh nhất.” Đường Minh Hạo vẫn luôn không tiếc khen ngợi em gái nhà mình.
Cố Ngũ ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai bạn nhỏ thì khóe môi khẽ giật giật, cậu chủ nhỏ lợi hại, công chúa nhỏ cũng rất thông minh, thật sự không hổ là mầm mống của lão đại.
“Được rồi, anh cúp trước, có chuyện gì thì em cứ gọi cho anh.” Đường Minh Hạo dặn dò một chút rồi cúp máy.
“Bên kia không có gì.” Đường Minh Hạo cúp xong, lại nhìn sang Cố Ngũ: “Cho nên Dương Tầm Chiêu lúc nãy rời đi không thể nào là vì chuyện của tôi, chú cảm thấy còn có khả năng gì?”
“A, tôi nhớ ra rồi...” Mắt Cố Ngũ lóe lên, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, không nhịn được kinh hô thành tiếng.
“Gái gì?” Đường Minh Hạo thấy dáng vẻ này của anh ta thì bỗng có dự cảm không tốt lắm.
Không, là dự cảm vô cùng không tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867060/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.