Chương trước
Chương sau
Về phân tình hình hiện tại của lão đại, Cố Ngũ nhìn màn hình camera giám sát, trong lòng bỗng nảy lên.
Đường Minh Hạo lần này không mắng anh ta, chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo đồng ý với câu này của anh ta.
Cố Ngũ thấy phản ứng của cậu chủ nhỏ nhà mình, trong lòng vô cùng an ủi, cậu chủ nhỏ nhìn như vô cùng càn quấy, nhưng chỉ cần là ý kiến đúng thì cậu ấy đều nghe vào.
Đương nhiên, cậu chủ nhỏ cũng không phải càn quấy hoàn toàn, dù sao cũng là họ bắt cóc cậu ấy trước.
Hơn nữa, chuyện cậu chủ nhỏ làm đều có kế hoạch, có chuẩn bị, cậu ấy mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng những chuyện sắp xếp trước đó, nếu đổi thành người bình thường tuyệt đối sẽ mắc bẫy.
Chỉ là lão đại nhà anh ta không phải người bình thường, anh ấy quá lợi hại.
Nhưng mà, lúc này Cố Ngũ thấy xe của lão đại nhà mình dừng lại rồi không còn phản ứng gì nữa thì trong lòng anh ta cũng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, lão đại rốt cuộc đang làm gì? lão đại không hành động là có ý gì?
lão đại định làm gì?
“Chú nói xem vừa nãy có phải Đại Xuân đã dùng thuốc gì không, trực tiếp chuốc thuốc mê Dương Tầm Chiêu rồi?” Đường Minh Hạo thấy xe của cậu ba Dương mãi không có động tĩnh gì thì nghi hoặc trong lòng ngày càng nhiều.
Tình hình thế này bình thường sao? Bình thường sao?
Hản là không bình thường đi?
Cố Ngũ nghe thấy lời của nó thì đôi mắt bất giác lóe lên, lão đại bị đánh thuốc mê rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
“Ai bị đánh thuốc mê cũng có thể nhưng lão đại tuyệt đối là không.” Cố Ngũ trực tiếp phản bác.
Khóe môi Đường Minh Hạo cong lên, rõ ràng không cho là đúng lắm, chỉ là chính vào lúc này, cuối cùng đã có động tĩnh...
Điện thoại Cố Ngũ bỗng vang lên, hai người trong phòng lúc này đang tập trung tinh thân nhìn màn hình camera giám sát, đều nhìn chằm chằm vào xe của Dương Tầm Chiêu.
Điện thoại Cố Ngũ bỗng vang lên khiến họ đều giật bản.
Hai người gần như đồng thời nhanh chóng nhìn sang điện thoại anh ta, Cố Ngũ thấy hiển thị có điện thoại thì sững sờ: “Là điện thoại của lão đại.”
lão đại gọi điện thoại cho anh ta? lão đại cuối cùng đã có động tĩnh rồi.
“Tôi đã nói rồi, lão đại không thể nào bị đánh thuốc mê.” Cố Ngũ vẫn không quên đắc ý bổ sung một câu, anh ta đã nói mà, Đại Xuân dù có ngốc cũng không thể nào chuốc thuốc lão đại được.
“Ừ, chú nhận đi.” Đường Minh Hạo thấy Dương Tầm Chiêu cuối cùng đã có động tĩnh, nôn nóng ban nãy liền biến mất, đôi mắt nó nhìn Cố Ngũ, mặt lại lộ ra nụ cười.
“lão đại gọi điện thoại cho tôi, đương nhiên tôi phải nhận.” Cố Ngũ lẹ làng cầm điện thoại, không hề suy nghĩ sâu xa lời của nó.
“Chú nhận điện thoại xong thì nói với Dương Tầm Chiêu, tôi bây giờ đang nhìn ông ấy qua camera giám sát." Khóe môi Đường Minh Hạo cong cong, câu đó rõ ràng có ý ám chỉ.
Dương Tầm Chiêu lúc này gọi điện thoại cho Cố Ngũ, nhất định là muốn hỏi anh ta xảy ra chuyện gì, nó không dễ dàng gì mới bố trí xong tất cả những chuyện này, tuyệt đối không thể để Cố Ngũ tiết lộ bí mật.
Dương Tầm Chiêu dựa vào bản lĩnh bước qua cửa này, nó đương nhiên tâm phục khẩu phục, nhưng nếu Cố Ngũ tiết lộ bí mật cho anh, nó sẽ không phục.
Ngón tay đang muốn ấn nút nhận nghe của Cố Ngũ cứng đờ, anh ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nó, khóe môi run run, nhưng lại không nói ra được chữ nào.
Tiểu ác ma quá ác rồi đi? Nếu anh ta thật sự nói với lão đại như vậy, anh ta còn giữ được mạng sao?
Cố Ngũ bỗng ý thức được mình vừa rồi đã kích động, vừa nãy anh ta nhìn thấy lão đại gọi điện thoại tới, kích động liên quên mất thằng nhóc năm tuổi bên cạnh mình này thực ra là một tiểu ác ma.
Kế hoạch đối phó với lão đại là do tiểu ác ma cẩn thận nghĩ ra, nó há có thể để anh ta phá hoại?
Trước đó tiểu ác ma cẩn thận đề phòng anh ta, đề phòng anh ta âm thềm báo tin cho lão đại.
Bây giờ tiểu ác ma đang canh giữ trước mặt, dù anh ta có nhận điện thoại của lão đại, cũng không thể nói ra tình hình hiện tại.
Không thể báo cáo tình hình thực tế, thì anh ta nhận điện thoại của lão đại còn có thể nói gì?
“Chú nhận đi, nhanh nhận đi.” Đường Minh Hạo thấy Cố Ngũ không nhận điện thoại, còn bắt đầu thúc giục anh ta.
“Không nhận, nhận rồi cũng không biết nên nói gì” Cố Ngũ lúc này trong lòng đắng chát, đẳng còn hơn cả hoàng liên.
“Nếu chú không nhận, Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ hoài nghi, cho nên chú phải nhận.” Đường Minh Hạo nghe thấy điện thoại anh ta reo vang không ngừng liên biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Dương Tầm Chiêu nhất định đã phát hiện bất thường, cho nên mới gọi điện thoại cho Cố Ngũ để xác nhận, nếu Cố Ngũ mãi không nhận, vậy anh nhất định sẽ biết bên trong thật sự có vấn đề.
“Tôi nhận rồi thì nói sao?” Đôi mắt Cố Ngũ trừng to, nhìn thẳng vào Đường Minh Hạo, lúc này sắc mặt anh ta thật sự một lời khó nói hết.
“Chú cứ nói không biết.” Đường Minh Hạo ngâm nghĩ, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Chú cứ tỏ vẻ không biết gì cả với ông ấy.”
“Không, không được, tôi không thể lừa lão đại.” Cố Ngũ trực tiếp cự tuyệt, anh ta bây giờ không thể lén báo tin cho lão đại, trong lòng anh ta đã rất áy náy rồi, anh ta tuyệt đối không thể lại lừa lão đại nữa.
Anh ta rõ ràng đều biết, anh ta rõ ràng biết rất rõ tất cả những điều tiểu ác ma làm, anh ta phải nói không biết với lão đại thế nào đây.
Hơn nữa anh ta bây giờ đang nhìn tất cả qua camera giám sát, anh ta sao có thể tỏ vẻ không biết.
Không được, tuyệt đối không được.
Lần này Cố Ngũ rõ ràng không muốn lại khuất phục trước uy hiếp của tiểu ác ma Đường Minh Hạo nữa.
Cố Ngũ mãi không nhận, chuông điện thoại cuối cùng dừng lại.
“Được, vậy bây giờ chú nói cho Dương Tầm Chiêu biết hết đi, đến lúc đó tôi sẽ nói với ông ấy, tất cả đều do chú sắp đặt, là chú kêu người mai phục, là chú kêu người đào bẫy.” Mặt Đường Minh Hạo lại lộ ra nụ cười thiên sứ tiêu chuẩn.
Đôi mắt Cố Ngũ lập tức trừng to: “Cậu chủ nhỏ, sao cậu có thể mở to mắt nói dối như vậy, rõ ràng đều do cậu sắp đặt, tôi luôn trung thành với lão đại, nhất định sẽ không làm như vậy, lão đại sẽ tin tôi.”
“Chú chắc chứ?” Đường Minh Hạo nhìn anh ta, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tôi nghĩ ba điểm mai phục che giấu ở lối vào Diêm Môn, ngoại trừ Dương Tầm Chiêu, ngoại trừ chú, những người khác của Diêm Môn hẳn đều không rõ đi?”
“Đúng...” Cố Ngũ sững sờ, trả lời xong thì sắc mặt liền thay đổi: “Cậu, cậu có ý gì?”
“Diêm Môn các chú nhiều người như vậy đều không phát hiện, một đứa bé như tôi thì càng sẽ không thể nào phát hiện, cho nên, nhất định là có người lén nói với tôi.” Đường Minh Hạo nói thật nhanh, từng chữ từng chữ nhảy ra khỏi miệng, nghe vô cùng thoải mái.
Thực ra lời này của bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng không phải nói dối, thật sự là có người lén nói cho nó biết, nhưng người đó nhất định không phải Cố Ngũ, mà là cậu nó Đường Lăng, Đường Lăng lúc hôm qua quay về, phát hiện người Diêm Môn canh giữ bên ngoài, cho nên bèn nói một chút tình hình Diêm Môn vời nó, trong đó bao gồm cả chuyện ba điểm mai phục ở lối vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.