Về phân tình hình hiện tại của lão đại, Cố Ngũ nhìn màn hình camera giám sát, trong lòng bỗng nảy lên.
Đường Minh Hạo lần này không mắng anh ta, chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo đồng ý với câu này của anh ta.
Cố Ngũ thấy phản ứng của cậu chủ nhỏ nhà mình, trong lòng vô cùng an ủi, cậu chủ nhỏ nhìn như vô cùng càn quấy, nhưng chỉ cần là ý kiến đúng thì cậu ấy đều nghe vào.
Đương nhiên, cậu chủ nhỏ cũng không phải càn quấy hoàn toàn, dù sao cũng là họ bắt cóc cậu ấy trước.
Hơn nữa, chuyện cậu chủ nhỏ làm đều có kế hoạch, có chuẩn bị, cậu ấy mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng những chuyện sắp xếp trước đó, nếu đổi thành người bình thường tuyệt đối sẽ mắc bẫy.
Chỉ là lão đại nhà anh ta không phải người bình thường, anh ấy quá lợi hại.
Nhưng mà, lúc này Cố Ngũ thấy xe của lão đại nhà mình dừng lại rồi không còn phản ứng gì nữa thì trong lòng anh ta cũng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, lão đại rốt cuộc đang làm gì? lão đại không hành động là có ý gì?
lão đại định làm gì?
“Chú nói xem vừa nãy có phải Đại Xuân đã dùng thuốc gì không, trực tiếp chuốc thuốc mê Dương Tầm Chiêu rồi?” Đường Minh Hạo thấy xe của cậu ba Dương mãi không có động tĩnh gì thì nghi hoặc trong lòng ngày càng nhiều.
Tình hình thế này bình thường sao? Bình thường sao?
Hản là không bình thường đi?
Cố Ngũ nghe thấy lời của nó thì đôi mắt bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867057/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.