Đương nhiên Đường Minh Hạo trong lòng chính mình kỳ thật cũng là muốn chủ động xuất kích.
Em gái nói không sai, chỉ có cậu tự chủ động ra quân mới có thể biết Dương Tầm Chiêu muốn làm gì, chỉ có cậu chủ động xuất kích mới có thể nắm giữ quyền chủ động.
Cậu cũng không thể cứ luôn bị động như thế, cậu cũng không phải cứ luôn luôn trốn trong phòng như thế, cậu đã ở trong phòng nấp hai ngày một đêm rồi, cậu đã muốn ngạt chết rồi, may còn có em gái ở cùng cậu.
Rất rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo cứ trốn ở đó như thế tuyệt đối cũng không phải cách tốt, hơn nữa, cậu tuyệt đối cũng không giấu được trong thời gian dài.
“Quá tốt rồi.” Đường Vũ Kỳ nghe được lời đồng ý của anh trai nhà mình, khuôn mặt nhỏ vốn dĩ đang tủi thân lại lập tức cười như nở hoa, quá tốt rồi, cuối cùng anh trai cũng muốn gặp mặt ba rồi.
Kỳ thật hai ngày này lúc ba gửi tin nhắn cho cô bé hỏi qua chuyện liên quan đến anh trai, đương nhiên ba không biết thân phận của anh trai rồi, ba chỉ hỏi cô bé rằng nhà họ Đường còn người đặc biệt nào nữa không.
Đương nhiên cô bé hiểu rõ ý của ba, quả thật là cô bé cũng rất muốn nói với ba, nhưng mà anh trai đã dặn là không được nói cho ba biết nên cô bé không thể nói, lại không muốn nói dối ba, cho nên mấy ngày nay cô bé cũng không có trả lời tin nhắn của ba.
Hai ngày nay cô bé đã nhịn muốn chết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867042/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.