Nhưng Liễu Ảnh chưa kịp nhấc chân, Tư Đồ Không bỗng nhiên vươn tay giữ cô rồi kéo trở lại ghế sofa.
“Á.” Liễu Ảnh đột nhiên bị anh kéo ngã xuống thì không nhịn được kêu lên. Không chờ cô phản ứng, Tư Đồ Không đã lật lại đè lên người cô, sau đó hôn cô.
Liễu Ảnh hoảng sợ, cơ thể cũng đông cứng lại. Cô trợn mắt nhìn Tư Đồ Không, mặc dù khoảng cách rất gần, không thấy rõ
dáng vẻ của anh nhưng đôi mắt của Liễu Ảnh vẫn mở to.
Cô không hiểu, không phải anh sắp kết hôn sao? Không phải anh sắp cưới cô Mục rồi ư?
Hơn nữa, anh còn đích thân đi tìm bậc thầy Liên để đặt nhẫn cưới cho cô Mục.
Nếu tin tức anh kết hôn đã được công bố, điều đó có nghĩa là chuyện đã xác định. Nếu anh sắp kết hôn thì tại sao còn phải...
Vả lại hợp đồng năm năm của hai người đã đến thời hạn, ngày mai nữa mới hết hạn nên vẫn còn một ngày, còn một ngày cuối cùng.
Vậy nên anh thậm chí không muốn lãng phí ngày cuối cùng này ư?
Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Nếu là như vậy thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
May mà chỉ còn một ngày cuối cùng, sau này cô sẽ không cần phải mang gánh nặng phá hoại gia đình người khác nữa.
Nhìn thấy Liễu Ảnh nhắm mắt, bộ dạng như hoàn toàn cam chịu, Tư Đồ Không càng sốt ruột, nhất thời chỉ cảm thấy lòng mình khó chịu như có một ngọn lửa đang cháy.
Tư Đồ Không hít sâu một hơi, anh tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867022/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.