Chương trước
Chương sau
Thành phố A, Tư Đồ Không không chậm trễ chút nào, vừa xuống may bay đã lên xe: “Về biệt thự Cảnh Hoà.”
Bây giờ Liễu Ảnh đang sống ở biệt thự Cảnh Hoà.
Tài xế Lý là tài xế riêng của Tư Đồ Không, đã lái xe cho anh được vài năm, hơn nữa tài xế Lý cũng thường hay đưa đón Liễu Ảnh, nên cũng biết chuyện của cô.
Tài xế Lý khởi động xe, nhìn Tư Đồ Không qua kính chiếu hậu phía sau, mấp máy môi, suy nghĩ xong vẫn hơi do dự, không biết có nên nói hay không.
“Sao thế? Có chuyện gì à?” Tư Đồ Không lăn lộn trong thương trường đã lâu, khả năng quan sát và nghe ngóng rất tốt, nhanh chóng phát hiện ra tài xế đang ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Tổng giám đốc, anh đã xem tin tức chưa?” Tư Đồ Không đã hỏi thì đương nhiên tài xế Lý cũng không giấu giếm nữa, chỉ là ông không chắc tổng giám đốc đã thấy tin tức đó chưa.
Ông không rõ có phải tổng giám đốc đã đọc được nên mới vội về giải thích với cô Liễu hay không?
Là tài xế của Tư Đồ Không, ông biết rất rõ chuyện của Tư Đồ Không, kể cả việc anh đi đặt nhẫn cưới, ông cũng biết chiếc nhẫn đó là đặt cho cô Liễu.
Kích thước còn được tổng giám đốc lén đo bằng giấy, hiển nhiên là tổng giám đốc muốn cho cô Liễu một bất ngờ.
Trên báo hoàn toàn là bịa đặt.
Tài xế Lý lo lắng nếu tổng giám đốc không biết mà vội vê như vậy, không chuẩn bị tâm lý gì có thể sẽ xảy ra mâu thuẫn với cô Liễu.
“Tin gì?” Tư Đồ Không sững sờ, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Tài xế Lý vừa thấy phản ứng này của tổng giám đốc là biết anh vẫn chưa thấy những bài báo đó.
“Tổng giám đốc, anh mở điện thoại ra xem đi, các phương tiện truyền thông lớn đều đang đưa tin về tổng giám đốc.” Tài xế Lý thầm thở dài, các trang truyền thông lớn đều đưa tin tổng giám đốc sắp kết hôn, mà người đương sự là tổng giám đốc lại chẳng hay biết gì, tài xế Lý cũng chẳng biết phải nói gì.
Tư Đồ Không không nghĩ nhiều, chỉ nhìn tài xế bằng ánh mắt hơi kỳ lạ, nhưng rồi anh vẫn lấy điện thoại ra vào trang web, sau đó anh vừa liếc mắt là đã thấy bài báo trên đó.
Đó là tin về anh, tất cả các bài báo đều là tin anh sắp kết hôn.
Chuyện về chiếc nhẫn cưới của anh cũng bị các phương tiện truyền thông lớn đưa tin rầm rộ, hơn nữa còn viết rất chi tiết, ngay cả thời gian anh đi tìm bậc thầy Liên và địa điểm cũng viết rõ.
Đúng, anh đã đi đặt nhẫn cưới, nhưng không phải cho Mục Sở Sở.
Nhưng khi nhìn thấy, sắc mặt Tư Đồ Không hoàn toàn trầm xuống, nhiệt độ trong xe dường như lập tức giảm xuống vài độ.
Tư Đồ Không mở một vài bài báo khác ra rồi đọc lướt, khi nhìn thấy vài bức ảnh, khoé môi anh nở nụ cười lạnh lẽo, Hàn Nhã Thanh nói không sai, một số chuyện không thể ngăn chặn.
Trong bữa tiệc nhà họ Nguy, anh đã hết sức chú ý, nhưng không ngờ vẫn để lộ tin này.
Trong lòng Tư Đồ Không biết rõ, những tin này đều do mẹ mình tung ra.
Tư Đồ Không tắt điện thoại, ngả người ra sau, từ từ nhắm mắt lại, anh thật sự không ngờ mẹ mình lại làm ra chuyện này.
Bao nhiêu năm nay, mặc dù thi thoảng mẹ sẽ giục anh kết hôn, nhưng bà chưa bao giờ thực sự ép buộc anh, mà mấy năm nay mẹ cũng không làm chuyện gì quá đáng mà không có sự đồng ý của anh.
Sao hôm nay mẹ lại đột nhiên làm thế này?
Tư Đồ Không nhanh chóng mở mắt ra, lúc này hai mắt anh cực kỳ lạnh lùng âm trầm, thậm chí còn hơi đáng sợ.
Tư Đồ Không mở điện thoại lần nữa, tìm một dãy số rồi nhấn gọi.
Điện thoại đổ chuông vài lần mới có người nghe.
“Con trai... Giọng nói ôn hoà như thường ngày của bà Tư Đồ vang lên.
“Tại sao mẹ lại làm vậy?” Tư Đồ Không thở ra, cố kìm nén cảm xúc của mình hết sức có thể.
“Con đang nói chuyện kết hôn của con với Sở Sở à?” Giọng bà Tư Đồ vẫn nhẹ nhàng, dường như không hề bất mãn với câu hỏi của Tư Đồ Không, hơn nữa bà ta cũng không có ý lảng tránh.
“Tại sao mẹ lại làm vậy?” Tư Đồ Không siết chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mẹ không chút kiêng dè như vậy khiến lòng anh nguội lạnh.
“Con trai, con như vậy chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi ư? Con đã ba mươi tuổi rồi, mẹ đã mong được bế cháu nội nhiều năm rồi, mà Sở Sở cũng không còn nhỏ nữa, hôn ước hai nhà đã định ra từ lâu, bây giờ hai con đều đã đến tuổi, kết hôn chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?” Câu trả lời của bà Tư Đồ rất tự nhiên, rất vô tội, không có chút dị thường nào.
“Con chưa bao giờ đồng ý sẽ cưới Mục Sở Sở, con nhớ con cũng đã nói rõ với mẹ, con sẽ không cưới Mục Sở Sở, mẹ muốn bế cháu, con sẽ kết hôn cũng sẽ cho mẹ sớm được bế cháu, nhưng người con cưới không phải Mục Sở Sở.” Bà Tư Đồ nói rất trôi chảy, không một kẽ hở, Tư Đồ Không lập tức bày tỏ thái độ.
“Sao thế? Con trai mẹ có người mình thích rồi à?” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó bà ta mỉm cười: “Con trai, con có
người mình thích rồi thì nên nói sớm cho mẹ, mẹ thật sự không biết. Lần trước khi mẹ đi uống trà chiều với cô Mục của con, cô Mục nhắc đến chuyện của con với Sở Sở, cô ấy hy vọng hai đứa sớm kết hôn, mẹ cũng muốn con mau chóng kết hôn. Bao nhiêu năm nay, bên cạnh con không có một cô gái nào, mẹ thật sự lo lắng, mẹ cũng không thể thẳng thừng từ chối cô Mục, vừa hãy nhà họ Mục cũng muốn tham gia bữa tiệc của nhà họ Nguy, cô Mục bảo mẹ dẫn Sở Sở đi cùng, đương nhiên mẹ cũng không tiện từ chối. Khi phóng viên hỏi tới chuyện của Sở Sở, mẹ cũng không tiện nói quá thẳng...”
Bà Tư Đồ từ tốn giải thích.
“Con trai, mẹ cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, con có thể hiểu được mẹ không?” Trong giọng bà Tư Đồ có
thêm chút áy náy.
Tư Đồ Không cầm điện thoại, không nói gì, anh không hoàn toàn tin lời mẹ mình nói.
“Con trai, chuyện này do mẹ gây ra, nếu con thật sự không muốn cưới Sở Sở thì mẹ sẽ giải quyết chuyện này, con không cần phải lo lắng. Còn về phần cô gái mà con thích, nếu cô ấy hiểu lầm, mẹ cũng có thể giải thích giúp con.” Sự áy náy trong giọng bà Tư Đồ càng rõ hơn, hơn nữa bà ta còn hứa sẽ giải quyết vấn đề.
Thái độ của bà Tư Đồ khiến Tư Đồ Không cũng không tiện nói gì thêm nữa, chỉ là anh từ chối đề nghị để bà đi giải thích hiểu lầm giúp mình: “Mẹ hãy giải quyết những thông tin sai sự thật trên mạng đi, những chuyện còn lại con sẽ tự lo, con sẽ tự giải thích với cô ấy."
“Được, được, được.” Bà Tư Đồ liên tục đồng ý: “Con trai, xin lỗi con, mẹ thật sự không biết, mẹ quá nóng lòng muốn được bế cháu nội, nếu con đã có người mình thích thì con định khi nào dẫn về cho mẹ gặp?”
Mắt Tư Đồ Không loé lên, đưa cô về gặp mẹ? Liệu bây giờ cô có đồng ý đi gặp mẹ với anh không?
Anh sợ rằng sẽ không!
“Chuyện này không vội, nói sau đi.” Tư Đồ Không suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối, nếu thật sự đưa cô đến gặp mẹ anh thì cô phải đồng ý trước đã, nhưng anh không biết khi nào cô mới đồng ý.
Vì vậy Tư Đồ Không không thể cho mẹ một thời gian chính xác.
“Sao lại không vội? Con trai, mẹ sốt ruột lắm, hơn nữa nếu con thật sự thích con gái nhà người ta thì nên mau mau cưới cô gái đó về. Con không vội nhưng con gái nhà người ta cũng vội mà.” Giọng bà Tư Đồ cao hơn vài tone, mang theo chút lo lắng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Mẹ, con nhất định sẽ cưới cô ấy, con đảm bảo sẽ không trì hoãn việc mẹ được bế cháu đâu.” Tư Đồ Không nghe câu này của bà Tư Đồ, nét mặt anh giãn ra một chút, cũng hơi buông lỏng cảnh giác.
“Con trai, có phải con vẫn chưa tán được cô gái đó không?” Bà Tư Đồ khẽ cười: “Nếu con chưa tán được thì hay là để mẹ ra mặt giúp con.”
“Mẹ, không cần đâu, con biết phải làm thế nào.” Tư Đồ Không lại từ chối đề nghị của bà Tư Đồ một lần nữa.
Dù việc làm trước đó của mẹ có phải cố ý hay không, lúc này anh cũng không thể để mẹ đi gặp Liễu Ảnh, không thích hợp, anh cũng không yên lòng!
Liễu Ảnh quá lương thiện, quá ngây thơ, không phải đối thủ của mẹ anh.
“Được rồi, nếu con đã nói vậy thì mẹ chỉ có thể đợi tin vui của con thôi.” Bà Tư Đồ lại bị con trai từ chối, nhưng giọng bà ta vẫn không có chút bất mãn nào, ngược lại còn mang theo ý cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.