Chương trước
Chương sau
“Ôi chao, đàn anh của cô đến rồi kia.” Sở Bách Hà vốn là người sợ thiên hạ không loạn, rất thích xem náo nhiệt: “Đàn anh không đợi cô về được, cho nên cố ý đến tìm cô sao?”
Lúc Sở Bách Hà nói lời này còn nhìn về phía anh Phó, nhìn thấy ánh mắt của anh Phó vậy mà lại lạnh hơn một chút, Sở Bách Hà cũng sắp không nhịn được mà cười thành tiếng.
Rất rõ ràng tình địch của anh Phó đến rồi, chuyện tiếp theo có lẽ sẽ rất thú vị.
Sở Bách Hà biết rõ Bùi Vũ Ninh vẫn luôn yêu thầm Miêu Ngôn, mặc dù Miêu Ngôn không bao giờ đáp lại Bùi Vũ Ninh, nhưng cũng không tực tiếp từ chối Bùi Vũ Ninh, rất rõ ràng Miêu Ngôn vẫn luôn không rõ ràng với Bùi Vũ Ninh.
Còn về đàn anh vì sao lại không rõ ràng với Bùi Vũ Ninh, các cô ta đứng ngoài nhìn rất rõ, những năm này Bùi Vũ Ninh vì vị đàn anh này đã lập không ít công, hơn nữa tình yêu của Bùi Vũ Ninh, không có nhận công lao, mà đều nhường hết cho vị đàn anh này.
Đương nhiên, những năm này Bùi Vũ Ninh cũng vì vị đàn anh kia mà kiếm được không ít tiền, mỗi nhiệm vụ của Bùi Vũ Ninh giá cả đều do vị đàn anh kia quyết định.
Lần trước Hàn Nhã Thanh mời Bùi Vũ Ninh đến giúp cô, Bùi Vũ Ninh muốn thù lao là mười lăm tỷ thực ra cũng đều đưa cho vị đàn anh kia hết.
Bùi Vũ Ninh đi theo bên cạnh vị đàn anh kia, cũng là người thuộc về tổ chức của bọn họ, quy định của tổ chức Bùi Vũ Ninh đương nhiên phải tuân thủ.
Cũng giống như cô ta trước kia, trước kia cô ta luôn theo sau Đường Bách Khiêm, cô ta nhận nhiệm vụ cũng lấy thù lao, liên quan đến mức thù lao cũng đều là do tổ chức kia quyết định.
Nhưng mà Đường Bách Khiêm không xấu xa như vị đàn anh kia, các cô ta theo sau Đường Bách Khiêm nhận nhiệm vụ cũng nhận được tám mươi phần trăm tiền thù lao.
Thế nhưng theo cô ta biết, những năm này Bùi Vũ Ninh nhận được tiền thù lao lại đưa hết cho vị đàn anh kia.
Cho nên, Miêu Ngôn chắc chắn sẽ không thả Bùi Vũ Ninh rời đi được.
Bây giờ anh Phó đột nhiên xuất hiện, tình cảm của anh Phó đối với Bùi Vũ Ninh không hề che giấu một chút nào, hơn nữa tình thế bắt buộc, không biết vị đàn anh Miêu Ngôn sẽ phản ứng như nào?
Sở Bách Hà thích nhất là nhìn tiết mục như vậy, cho nên vô cùng hứng thú chuẩn bị xem kịch vui.
Lúc Bùi Vũ Ninh nhìn thấy đàn anh, rõ ràng hơi ngây người, nhất thời vẻ mặt nhanh chóng thay đổi mấy lần, phản ứng đầu tiên của Bùi Vũ Ninh là muốn đi đến..
Chỉ là, Bùi Vũ Ninh vừa mới giơ chân lên, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như lại lạnh đi.
Bùi Vũ Ninh đảo mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh, đe dọa nói: “Đừng có đi theo tôi nữa.”
Bùi Vũ Ninh nghĩ bây giờ cô muốn đi gặp đàn anh, chắc chắn không thể để người đàn ông này theo sau được, cô cũng không muốn để cho đàn anh hiểu nhầm.
Trong mắt anh Phó ban đầu chỉ có lạnh lẽo, khi nghe được lời này của Bùi Vũ Ninh, trong mắt của anh Phó giống như có cơn bão quét sạch mọi thứ trên thế giới này, giống như muốn hủy diệt thế giới này vậy.
Sở Bách Hà không sợ trời không sợ đất cũng không nhịn được mà hít một hơi, mịa nó, thật là đáng sợ, điều này cũng thật là đáng sợ mà.
Không phải chỉ là ghen tuông sao? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?
Sở Bách Hà theo bản năng lùi xuống, cách xa anh Phó một chút, mặc dù cô ta thích xem kịch, nhưng mà không muốn bị thương.
“Vũ Ninh, mình có chuyện cần cậu giúp.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh Phó, sau đó đưa tay kéo Bùi Vũ Ninh lại.
Hàn Nhã Thanh cũng sợ anh Phó đột nhiên bị mất khống chế, đương nhiên, Hàn Nhã Thanh càng không muốn Bùi Vũ Ninh chủ động đi tìm vị đàn anh kia.
“Chuyện gì?” Bùi Vũ Ninh bị Hàn Nhã Thanh kéo, tất nhiên là không tiện rời đi, nhưng mà Hàn Nhã Thanh nếu thật sự cần cô giúp, cô chắc chắn sẽ giúp Hàn Nhã Thanh.
Vừa rồi Sở Bách Hà nói công chúa của Qủy Vực Chi Thành muốn đối phó Hàn Nhã Thanh, việc này thật sự hơi phiền phức.
“Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói.” Hàn Nhã Thanh kéo Bùi Vũ Ninh ngồi xuống.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh kéo Bùi Vũ Ninh, đang nói chuyện với Bùi Vũ Ninh, thế nhưng ánh mắt lại luôn để ý đến vị đàn anh kia.
Hàn Nhã Thanh phát hiện sau khi Bùi Vũ Ninh ngồi xuống, sắc mặt của vị đàn anh kia rõ ràng khó chịu.
Hàn Nhã Thanh biết rõ vị đàn anh kia đã nhìn thấy Bùi Vũ Ninh từ lâu, làm công việc này của bọn họ, đều nhạy bén hơn so với người bình thường, quan sát từng chút một, sau khi vào, thì sẽ quan sát toàn bộ tình huống ở đây.
Bùi Vũ Ninh lại là người quen, các cô cũng đều xem như là người quen, vị đàn anh kia không có khả năng không phát hiện ra bọn cô.
Vị đàn anh kia rõ ràng nhìn thấy Bùi Vũ Ninh, thế nhưng cũng không đến tìm Bùi Vũ Ninh, mà ngược lại lại đi chào hỏi những người xa lạ.
Vị đàn anh kia chắc chắn biết Bùi Vũ Ninh nhìn thấy anh ta thì sẽ chủ động đến tìm anh ta.
Hàn Nhã Thanh hơi nhếch miệng lên, vị đàn anh kia thật sự rất đẹp, nhưng cô vẫn không thể thích anh ta được.
Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy Bùi Vũ Ninh không đáng, chỉ là cô biết chuyện không thể xen vào chuyện tình cảm của người ta được.
Thế nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh lại thay đổi chủ ý, không thể xen vào chuyện tình cảm của người ta.
Thế nhưng nếu biết bạn tốt bị lừa, bị lợi dụng, cô lại trơ mắt nhìn, để cho bạn tốt nhảy vào chỗ chết?
Không, cô không làm được!!
Vì không thể khoanh tay đứng nhìn được, hôm nay Hàn Nhã Thanh quyết định can thiệp vào, ít nhất trước tiên phải hạ mặt mũi của vị đàn anh kia đã.
Thấy Bùi Vũ Ninh ngồi xuống, không tiếp tìm đàn anh nữa, sắc mặt của anh Phó cũng dịu đi một chút.
Đưng nhiên, cũng chỉ có một chút như vậy.
Bởi vì anh Phó biết rõ, Bùi Vũ Ninh không phải vì anh ta mà ở lại, mà vì Hàn Nhã Thanh mà ở lại, cho nên trong lòng Bùi Vũ Ninh, đồ chó đàn anh là quan trọng nhất.
Quan trọng hơn anh ta nhiều…
Ánh mắt anh Phó hơi đổi, nhìn Miêu Ngôn vẫn còn đang chào hỏi cùng những người khác, khóe môi anh Phó xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
“Nhã Thanh, cậu muốn mình giúp cái gì? Cậu cứ việc nói ra, nếu mình làm được thì nhất định sẽ giúp cậu, sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành thật sự không thể coi thường được, mình không làm được thì sẽ nghĩ biện pháp các.” Từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh vẫn luôn là người có tình nghĩa, trước kia cô nhận nhiệm vụ là phải qua tổ chức, là muốn lấy tiền, thế nhưng lần này cô không cần phải qua tổ chức, chỉ là giúp đỡ Nhã Thanh thôi.
Nếu cô không làm được, thì cô sẽ nghĩ cách khác.
“Được.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng gật đầu cười, nhưng lại không nói cụ thể muốn Bùi Vũ Ninh làm cái gì.
“Vũ Ninh, cậu làm nhiệm vụ lại phải thu phí, hơn nữa chi phí cũng không thấp, sao vậy? Bây giờ không thu phí nữa sao?” Sở Bách Hà là người thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý của Hàn Nhã Thanh, chuyện như này Sở Bách Hà tất nhiên sẽ phối hợp rồi.
“Lần này không phải qua tổ chức, chỉ là giúp bạn bè của mình thôi.” Bùi Vũ Ninh ngẩn người, lúc nói lời này, cô theo bản năng nhìn về phía Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh đang cùng người nói chuyện, cũng không có nhìn qua bên này, Bùi Vũ Ninh hình như thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Em chắc chắn có thể sao? Vị đàn anh kia của em sẽ đồng ý sao?” Sở Bách Hà thu hết phản ứng vừa rồi của Bùi Vũ Ninh vào mắt, lại cố ý hỏi một câu, giọng nói kia rõ ràng không tin tưởng lắm!
Đương nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.