Chương trước
Chương sau
Cho nên nghiêm túc mà nói, lời giải thích của ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng hoàn toàn không có sail
Hàn Nhã Thanh biết ông cụ Dương và bà cụ Dương đã gặp Vũ Kỳ, nhất định là hai người họ có thể "linh cảm" được từ trên người Vũ Kỳ, sau đó suy ra "chân tướng”, sau đó mới cố ý mở họp báo.
Có điều, thời gian này có hơi trùng hợp, trùng hợp đến nỗi cô không thể không nghi ngờ.
Hàn Nhã Thanh biết nguyên nhân quan trọng nhất mà ông cụ Dương và bà cụ Dương không muốn cho cô và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau là vì cô không thể sinh con, nhưng mà rõ ràng bây giờ bọn họ đã biết chuyện về Vũ Kỳ, cho dù Vũ Kỳ là con gái, có khả năng bọn họ không quá hài lòng, nhưng nhất định cũng sẽ có kiêng dè ít nhiều.
Dù là trước kia, ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng không nói lời ác đến vậy.
Cho nên chuyện ngày hôm nay nhất định có ẩn tình khác, sợ là phía sau có người sắp xếp.
Nếu cô đoán không sai, hẳn là có người tìm đến ông cụ Dương, mà ông cụ Dương cũng có ý này, cho nên hai bên ăn nhịp với nhau, liền có lần đưa tin này.
Vì vậy người đứng sau lưng này không những hiểu rõ tính cách của hai người nhà họ Dương, mà cũng hiểu vô cùng rõ ràng chuyện của cô.
Hàn Nhã Thanh biết, cái người tìm tới ông cụ Dương kia lúc này nhất định cũng ở trong bữa tiệc của Ngụy Khang. Mục đích của người kia rõ ràng là muốn làm cô khó xử, muốn để cô xấu mặt trước công chúng.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh có chút cứng lại, nếu cô đoán không sai, sợ là người kia không chỉ vì để cô khó xử, sau người kia sẽ còn có kế hoạch khác, xem ra yến hội hôm nay đã định là không được yên ổn rồi.
Chỉ là bây giờ Hàn Nhã Thanh còn không biết rốt cuộc là ai phía sau giở trò quỷ?
Không biết người muốn đối phó với cô rốt cuộc là ai?
Có điều cô tin chẳng mấy chốc sẽ biết thôi.
"Mẹ kiếp, thì ra chân tướng là đây, do Hàn Nhã Thanh giở thủ đoạn lên giường với cậu ba Dương, cho nên cậu ba Dương mới không thể không cưới cô ta."
"Trông xấu như vậy mà dám bò lên giường cậu ba Dương? Đúng là không biết xấu hổ?”
"Khó trách ông bà Dương lại phản đối thế, người phụ nữ như vậy, ai mà muốn chứ, cô ta đã có thể bò lên giường cậu ba Dương, vậy sau này không chừng còn bò..."
Đám người bàn tán càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng độc ác.
"Tôi nói này, các người ai cũng dùng lời lẽ chính nghĩa, đừng tưởng rằng người khác không biết các người đang nghĩ gì, chẳng phải là do đố kỵ sao? Cậu ba Dương là ai chứ? Giường của người dễ bò lên lắm à? Người ta dễ bị lừa lắm à? Cậu ba Dương sẽ tùy tiện lấy người nào cũng được sao?”
Sở Bách Hà thực sự không nghe nổi nữa, cô ấy hiểu Nhã Thanh, Nhã Thanh nhà mình từ trước tới giờ lười để ý những chuyện như vậy, Nhã Thanh cũng lười tranh cãi với bọn họ, với cả đây là tiệc của Ngụy Khang, làm lớn chuyện cũng không tốt, nhưng mà cô ấy không nhịn được.
"Vậy cô Hàn, cô có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc chuyện là sao không? Cô có thể nói cho chúng tôi biết cô làm thế nào mà bò lên giường cậu ba Dương không? Rồi làm sao bắt cậu ba Dương cưới mình?" Một phóng viên chạy tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, trực tiếp hỏi, lời này của phóng viên chẳng khác nào phù hợp với ông cụ Dương, nhận định Hàn Nhã Thanh đã dùng thủ đoạn mới trèo được lên giường của cậu ba Dương.
Mặc dù có đôi khi họp báo là vì hấp dẫn người xem, cố ý lập lờ nước đôi đưa vài thông tin không đúng, nhưng người phóng viên này cũng quá trực tiếp, quá rõ ràng.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía người phóng viên kia, khẽ cười: "Không bằng, các người đến hỏi cậu ba Dương đi, tôi nghĩ không ai có thể rõ chuyện này hơn anh ta đâu, tôi nghĩ cũng không có lời nào so với lời của anh ta nói khiến người ta tin tưởng hơn."
Hàn Nhã Thanh vừa dứt lời, đám người liên nhao nhao sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến lúc này rồi Hàn Nhã Thanh lại nói như vậy, càng không ngờ rơi vào tình cảnh này, Hàn Nhã Thanh sẽ còn nói đến trôi chảy như vậy.
Nhất thời, tiếng nghị luận đều ngừng lại, ai cũng suy đoán xem rốt cuộc chuyện là thế nào?
Hàn Nhã Thanh dám nói ra như vậy, Hàn Nhã Thanh lại thản nhiên để phóng viên đến hỏi cậu ba Dương, có phải để cậu ba Dương chứng minh quan hệ của hai người không hề giống như ông cụ Dương nói?
Hoặc là chuyện này có ẩn tình khác?
"Cậu ba Dương tới rồi sao?" Có người lấy lại được tỉnh thân thì không nhịn được hỏi một câu.
"Trong danh sách khách mời có cậu ba Dương, nhưng hình như chưa tới, có điều yến tiệc cũng sắp bắt đầu rồi." Người biết chút nội tình liền trả lời.
Đám người nghe người kia nói thì càng không dám nghị luận nhiều, dù sao một lát nữa cậu ba Dương sẽ tới, đến lúc đó phóng viên sẽ có thể đi hỏi cậu ba Dương.
Trong trường hợp này, Hàn Nhã Thanh lại dám nói như vậy, không thể không làm cho nhiều người muốn...
"Tôi nhận được tin, cậu ba Dương tạm thời có việc, không tới được." Cô Lưu nhìn Hàn Nhã Thanh một chút, lập tức cười khẽ một tiếng: “Cô Hàn, không phải cô biết cậu ba Dương không tới, cho nên mới cố ý nói ra những lời như vậy chứ?”
"Không tới? Cậu ba Dương không tới? Thật không tới à?" Có người nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, tôi có thể cam đoan tin tức tuyệt đối là thật, cô Hàn cũng từ thành phố A tới, chắc hẳn cô Hàn cũng sớm biết chuyện cậu ba Dương không tới. Cậu ba Dương không tới thì không có cách nào chứng thực được chuyện của cô Hàn, không thể phủ nhận, cô Hàn tính toán chuẩn quá." Giọng điệu cô Lưu vô cùng khẳng định, nhìn không giống nói láo.
Đám người lại lần nữa nhìn về Hàn Nhã Thanh, ánh mắt lại thay đổi, nếu cậu ba Dương thật sự không tới như lời cô Lưu nói, thì đúng là Hàn Nhã Thanh không thể chứng thực được.
Lông mày Hàn Nhã Thanh cau lại, hôm nay Dương Tầm Chiêu không tới sao? Dương Tầm Chiêu cũng không nói trước với cô.
Có điều sau khi Dương Tâm Chiên rời khỏi nhà họ Đường, anh cũng không liên lạc với cô, cho nên rốt cuộc thì cô cũng không rõ là Dương Tầm Chiêu có tới hay không.
"Cái cô Hàn này đúng là không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, chưa thấy qua ai mặt dày như vậy."
"Đều nói người có mặt, cây có vỏ, người này không biết xấu hổ đến mức ông trời cũng bó tay.
"Mọi người nói xem da mặt cô ta dày cỡ này chứ”
"Sao mà cô ta còn có mặt mũi đến tham dự yến hội, nếu đối lại là tôi đã sớm không có mặt mũi gặp ai rồi."
"Do da mặt người ta đủ dày mà!"
Những tiếng bàn tán khó nghe lại lần nữa vang lên, lời sau càng khó nghe hơn lời trước.
"Cô Hàn, hôm nay cô lấy thân phận gì tham gia tiệc của Ngụy Khang." Lúc cô Lưu nghe được tiếng đám người nghị luận, trên mặt rõ ràng đây ý cười, đương nhiên chuyện này còn chưa xong đâu, đặc sắc vẫn còn ở phía sau.
"Đúng vậy, cô Hàn lấy thân phận gì tham dự tiệc của Ngụy Khang, tổng giám đốc của Hàn thị à? Nghe nói vốn Hàn thị phải đóng cửa rồi, là cậu ba Dương đã mua lại cổ phần của Hàn thị, cho nên bây giờ Hàn thị sớm không còn là của nhà họ Hàn nữa rồi nhỉ? Vì thế cô Hàn này cũng đã không còn là tổng giám đốc của Hàn thị nữa rồi chứ?" Cô Triệu lập tức phối hợp với cô Lưu, ý chế giễu quá rõ ràng.
"Với cả, cho dù Hàn thị vẫn là của nhà họ Hàn, cô Hàn vẫn là tổng giám đốc của Hàn thị, sợ cũng không có tư cách tham dự bữa tiệc này, cô cho rằng tiệc của Ngụy Khang ai cũng có thể tham gia sao? Cô Hàn không bằng trước soi lại gương đi..." Lúc này trong lòng cô Lưu đã vô cùng đặc ý, mục đích của cô ta chính là làm cho Hàn Nhã Thanh càng khó xử càng tốt.
"Nếu như cô ấy không có tư cách tham gia thì không có người nào có tư cách tham gia hết." Có điều cô Lưu còn chưa kịp nói xong, một giọng đàn ông đột nhiên truyền tới, vừa ngang ngược lại bá đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.