Thậm chí Dương Tầm Chiêu còn không suy nghĩ kỹ câu nói lúc nãy của Hàn Nhã Thanh.
“Tất nhiên tổng giám đốc có thể đi tìm mợ chủ, nhưng tôi cảm thấy giờ tâm trạng anh không được ổn cho lắm, tôi nghĩ anh nên điều tra rõ chuyện này, rồi hẵng đi gặp mợ chủ.” Thư ký Lưu nghe thấy tiếng quát của tổng giám đốc nhà mình, thì cả người khẽ run lên, nhưng vẫn liều lĩnh lấy can đảm, cố gắng thuyết phục anh ấy.
“Giờ tôi phải đi điều tra rõ chuyện này, tên Đường Minh Hạo đó tìm tới nhà rồi, tôi có thể không đi tới đó à?” Nếu là bình thường, chắc chắn cậu ba Dương sẽ phớt lờ thư ký Lưu, nhưng giờ anh không thể so với lúc bình thường được.
“Đường Minh Hạo tìm tới nhà rồi? Ý lão đại là anh ta tới nhà họ Đường rồi?” Lần này Cố Ngũ cũng không khỏi kinh ngạc bật thốt.
“Ừm.” Dương Tầm Chiêu buồn bực đáp lại, lúc nãy Hàn Nhã Thanh nói rất rõ, Đường Minh Hạo tới rồi.
Tai anh không có vấn đề, nên chắc chắn không thể nghe nhầm.
Thật ra lúc nãy Hàn Nhã Thanh nói cục cưng Minh Hạo về rồi, từ về rồi hoàn toàn khác với từ tới rồi.
Mới nãy Hàn Nhã Thanh nói câu đó là muốn nhắc nhở Dương Tầm Chiêu rằng, ý từ về rồi ở đây là nói Đường Minh Hạo luôn sống trong nhà họ Đường.
Nhưng rõ ràng giờ cậu ba Dương hoàn toàn mất hết lý trí, bị ghen tuông làm cho mù quáng, nên không hề nghĩ tới điều này.
“Đường Minh Hạo có thể tùy ý tới nhà họ Đường thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866938/chuong-1023.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.