“Cục cưng Minh Hạo, là con không để cho dì nói cho cậu ba Dương biết sự thật. Nếu con đã không muốn để cho dì nói cho cậu ba Dương biết sự thật thì tại sao còn phải đợi cậu ba Dương chứ?”
“Con không có đợi ông ta. Con chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Đường Minh Hạo cúi đầu, tiếp tục thao tác điện thoại di động của mình, chỉ là cậu bé không chơi game nữa. Lúc này nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng nói của cậu bé có vẻ hơi mất mát.
“Há, vậy mà dì còn tưởng con đang đợi cậu ba Dương nữa chứ. Không phải đợi anh ta thì được rồi.” Sở Bách Hà nhớ tới phản ứng lúc trước của cậu ba Dương khi cô ta nói tới Đường Minh Hạo, cô ta vẫn không khỏi hoảng sợ.
“Ông ấy trả tiền chưa?” Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên làn nữa, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Bách Hà lại dấy lên ánh sáng.
“Trả rồi.” Sở Bách Hà gật đầu, tuy cô ta thấy cậu ba Dương không muốn trả tiền lắm, nhưng cuối cùng cậu ba Dương vẫn trả rồi.
“Ông ta trả tiền mà không hỏi gì sao?” Đường Minh Hạo sững sờ, ánh mắt hơi lóe lên. Cậu bé vì đợi Dương Tầm Chiêu nên mới ngồi mãi trong xe, cậu chờ Dương Tầm Chiêu phát hiện ra sự tồn tại của cậu nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu đã trả tiền rồi mà lại không tìm cậu bé?
Tại sao lại như vậy?
Việc này hoàn toàn khác với dự đoán của cậu.
Rốt cuộc đã xảy ra sai sót chỗ nào chứ?
“Hỏi cái gì? Con muốn cậu ba Dương hỏi cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866933/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.