Chương trước
Chương sau
“Thành thiếu chủ, nếu anh đã định giá xong, thì lần này để tôi đấu giá thay anh, lên đến 4500 tỷ tôi sẽ dừng lại.” A Cường cảm thấy lời nói của Thành thiếu chủ lúc này rất hợp lý 4500 tỷ không phải là con số quá mạo hiểm, còn có thể thắng được Dương Tầm Chiêu.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không để Thành thiếu chủ bấm chuông nữa, bởi vì anh ta biết nếu để Thành thiếu chủ bấm chuông, đến lúc đó nhất định anh ta sẽ không dừng lại.
“Không được, tôi muốn đích thân bấm chuông.” Thành thiếu chủ trừng mắt nhìn A Cường, chuyện hay ho như vậy đương nhiên anh ta muốn đích thân làm.
anh ta muốn loại cảm giác đó, loại cảm giác vô cùng kích thích, lại vô cùng sảng khoái.
Thành thiếu chủ ôm cái chuông vào lòng.
Môi của A Cường nhếch lên vài cái, sau đó khẽ thở dài, A Cường gần như có thể đoán được kết quả cuối cùng, chủ ý của Thành thiếu chủ rất hay, nhưng đến lúc đó nhất định sẽ không làm được.
Trong tình huống đó Thành thiếu chủ thật sự khó kiểm soát được bản thân.
A Cường nghĩ còn có một nguyên nhân lớn nữa khiến anh ta không tự chủ được bản thân, đó là anh ta không bao giờ thiếu tiền, 3000 tỷ hay 6000 tỷ đối với anh ta mà nói cũng giống như 1, 2 ngàn trong mắt người thường.
Trong phòng số 9, Dương Tầm Chiêu đang nhìn cái chuông.
Cố Ngũ hiểu rõ con người của Dương Tầm Chiêu, cộng với ánh mắt này của anh ta, Cố Ngũ hiểu được ý muốn của anh ta..
Cố Ngũ trực tiếp đưa chuông cho Dương Tầm Chiêu.
Nói cách khác, lần này Dương Tầm Chiêu đích thân đến đấu giá, cuối cùng đấu đến bao nhiêu tiền, sẽ do Dương Tầm Chiêu quyết định ngay lúc đó.
Thư ký Lưu sửng sốt khi nhìn thấy tổng giám đốc hành động như vậy, anh ta còn đang phiền não vì giọng điệu lớn tiếng lúc nãy, sợ đã tiết lộ kế hoạch của tổng giám đốc.
Nhưng bây giờ thư ký Lưu phát hiện vừa rồi hình như anh ta bị lợi dụng, tổng giám đốc cố ý làm cho anh ta nói chuyện lớn tiếng.
tổng giám đốc cũng hơi quá đáng, không nói cho anh ta biết trước.
Tuy nhiên, nếu tổng giám đốc nói trước với anh ta, có lẽ anh ta không diễn tốt như vậy.
Phải nói rằng mọi bước đi của tổng giám đốc đều được tính toán kỹ lưỡng.
tổng giám đốc đích thân kiểm soát, thư ký Lưu cũng không còn lo lắng nhiều nữa, anh ta đi theo tổng giám đốc lâu như vậy, chưa từng thấy tổng giám đốc thua người khác.
Trong phòng số 9, Dương Tầm Chiêu bấm chuông reo lên.
Đúng lúc này, Thành thiếu chủ đang cầm cái chuông ở phòng số 10, ngay khi tiếng chuông của Dương Tầm Chiêu vang lên, anh ta liền nhanh chóng bấm chuông.
Dương Tầm Chiêu nhểnh miệng cười, sau đó tiếp tục bấm chuông.
Dĩ nhiên phòng số 10 cũng nhanh chóng theo sau.
Tiếng chuông không ngừng vang lên, và một lần nữa vang lên liên hoàn.
Tất cả những người có mặt lúc này đều sững sờ, không dám thở ra tiếng.
Mỗi khi tiếng chuông vang lên, bọn họ cảm thấy như có một nhát búa đập vào tim họ một cách dữ dội.
Từng nhát từng nhát gõ vào tim khiến họ run sợ.
Mỗi một tiếng chuông vang lên có nghĩa là tăng thêm 150 tỷ!!
Hai người này chắc là điên rồi!
Người dẫn chương trình sững sờ và bình tĩnh trở lại, và lần này ông ta nhanh chóng chuyển sang màn hình lớn.
Các con số trên màn hình lớn nhảy rất nhanh, dường như còn nhanh hơn lần trước.
Đương nhiên là còn kích thích hơn!!
Suy cho cùng, mỗi lần thêm 150 tỷ, giá trên màn hình lớn nhanh chóng vượt qua 3000 tỷ; 3300 tỷ; 3600 tỷ; 3900 tỷ; 4200 tỷ, và sắp lên tới 4500 tỷ.
Chuông của cả hai bên không ngừng vang lên, không hề ngắt quãng, chứng tỏ hai bên không hề có chút do dự.
Tất cả những người có mặt đều hoàn toàn choáng váng.
Với mức giá khởi điểm cao như vậy, trong tình huống bình thường cho dù có người ra giá, cũng sẽ không quá nhiều, đương nhiên giá cao như vậy, cũng không có nhiều người có thể mua được, vì vậy không thể ra giá quá nhiều lần, thường thì cũng sẽ không ra tới mức giá quá cao.
Ban đầu, mọi người đều dự đoán rằng cao nhất sẽ lên 3000 tỷ.
Nếu là 3000 tỷ thì người nhiều tiền tới nỗi không có chỗ để có thể đem về chiêm ngưỡng.
Nhưng bây giờ đã lên tới 4500 tỷ, nếu bỏ ra 4500 tỷ mua lại thì không còn giá trị sưu tầm, sau này rất khó bán lại với mức giá 4500 tỷ.
Không có nhiều người thực sự biết chiêm ngưỡng loại ngọc này, hơn nữa người biết chiêm ngưỡng mà còn có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy thì càng ít ỏi.
Vì vậy, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy mức giá như vậy thực sự quá cao.
Miếng ngọc thì rất tốt, nhưng nó thực sự không đáng với mức giá như vậy.
“Thành thiếu chủ, đã lên tới 4500 tỷ rồi, có phải chúng ta dừng lại được rồi không?.” Trong phòng số 10, A Cường thấy rằng đã đạt 4500 tỷ, và 4500 tỷ đó đúng lúc là Dương Tầm Chiêu ra giá.
A Cường liên tục hạ giọng nhắc nhở Thành thiếu chủ nhà mình.
“Tôi sẽ ra giá thêm vài lần nữa, Dương Tầm Chiêu không dừng lại sớm như vậy.” anh ta lúc này không thể nghe lời A Cường, đồng thời khi nói thì anh ta lại bấm chuông một lần nữa.
Giá trên màn hình lớn ngay lập tức nhảy lên 4650 tỷ.
A Cường gần như không thở nổi.
May mắn thay, Dương Tầm Chiêu ở phòng số 9 lập tức bấm chuông, tiếng chuông vẫn không dừng lại, không hề có một chút do dự nữa.
“Tôi nói Dương Tầm Chiêu không dừng lại sớm như vậy, hai lần trước Dương Tầm Chiêu dừng lại khi tới con số chẵn, tôi dự đoán lần này anh ta sẽ dừng ở mức 6000 tỷ. Tôi ra giá tới 5850 tỷ thì dừng lại.” Ngón tay của anh ta không hề dừng lại, tiếp tục nhấn chuông, lúc này còn không quên phân tích, và phân tích rất hợp tình hợp lý.
A Cường nghe phân tích của anh ta, chỉ nhếch nhếch môi, A Cường biết anh ta đang tìm lý do cho bản thân mà thôi.
A Cường suy nghĩ Dương Tầm Chiêu sẽ không tha cho Thành thiếu chủ một cách dễ dàng như vậy.
“Thành thiếu chủ, chúng ta dừng lại ngay bây giờ thì Dương Tầm Chiêu xem như đã thua rồi, hơn nữa số tiền Dương Tầm Chiêu đã tiêu còn nhiều hơn anh, tôi nghĩ vậy là đủ rồi, hay là chúng ta dừng lại ở đây đi.” A Cường nhìn số trên màn hình biến động liên tục, tim dường như sắp nhảy ra ngoài.
“Anh không hiểu đâu, trong trường hợp này, giá lên càng cao, chứng tỏ tôi sẽ thắng triệt để hơn, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu không anh ta đã dừng lại từ lâu rồi, cũng không cần ra giá cao như vậy.” anh ta không hề nghe những lời khuyên nhủ của A Cường, nhưng lời anh ta nói là đúng, trong trường hợp này, giá càng cao thì bên thắng cuộc sẽ thắng càng vẻ vang hơn.
Tất nhiên, tiền đề là bạn phải thắng được đối phương trước đã!
A Cường sững sờ, lời nói của anh ta không sai, nhưng anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi Dương Tầm Chiêu bấm chuông lần nữa, anh ta lại bấm theo: “Đừng lo lắng, tôi biết cân nhắc, lần này tôi sẽ không thua đâu.”
Sau lần bấm chuông này của anh ta, con số trên màn hình lớn lập tức nhảy thành 5550 tỷ.
Sau đó……
Sau đó không còn sau đó nữa…
Vì chuông bên Dương Tầm Chiêu đã không còn reo nữa.
Mức giá trên màn hình lớn cuối cùng cũng dừng lại, dừng ở mức 5550 tỷ.
Lại là anh Mặc ở phòng số 10.
“Thành thiếu chủ, Dương Tầm Chiêu không tiếp tục bấm chuông nữa.” A Cường không nghe thấy tiếng chuông ở bên Dương Tầm Chiêu nữa, sắc mặt hoàn toàn suy sụp, lúc này anh ta như sắp khóc.
Suy đoán lúc đầu của anh ta là đúng, nếu anh ta dừng lại ở mức 4500 tỷ thì anh ta đã thắng, nhưng anh ta vẫn cố chấp bấm thêm vài lần nữa.
Giờ thì tốt rồi, Thành thiếu chủ lại bị Dương Tầm Chiêu chơi rồi, lần này không phải là con số nhỏ, mà là 5550 tỷ!!
Đối với người khác, mất 5550 tỷ ít ra mua được một viên ngọc bích, nhưng A Cường thấy chuyện này hoàn toàn vô nghĩa đối với Thành thiếu chủ, bởi vì Thành thiếu chủ chẳng có hứng thú gì với những món đồ cổ này.
Các bình cổ trước đây Thành thiếu chủ có thể sử dụng để cắm hoa, và các bức tranh cổ Thành thiếu chủ có thể dùng làm khăn trải bàn.
Nhưng đây là viên ngọc bích, Thành thiếu chủ dùng nó để làm gì?!
Lần này Thành thiếu chủ chỉ đốt tiền mà thôi!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.