“Bé Minh Hạo, hay là chúng ta không cần tiếp tục tranh đồ với cậu ba Dương nữa, để cậu ba Dương giúp chúng ta trả tiền bức danh họa này là được rồi.” Sở Bách Hà thật sự lo lắng đến khi đó ba con bọn họ thật sự sẽ nháo ra chuyện gì đây.
Cô ta thích xem náo nhiệt, nhưng chuyện nếu như có chút nguy hại đến bé Minh Hạo nhà cô ta thì cô ta tuyệt đối không thể làm.
“Khi nên tranh vẫn phải tranh.” Khóe môi mím chặt của Đường Minh Hạo hơi mấp máy, dường như còn khẽ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cậu nhóc không quá tin lời của Sở Bách Hà.
Cậu nhóc ngược lại muốn xem thử Dương Tầm Chiêu muốn đối với cậu nhóc thế nào?
Cầu sống không được?
Cầu chết không xong?
Cậu nhóc cảm thấy Sở Bách Hà nói quá khoa trương rồi!!
Sở Bách Hà càng nói như thế, cậu nhóc càng không chịu thua.
Cho nên, kế hoạch của cậu nhóc sẽ không thay đổi, không những sẽ không thay đổi, cậu nhóc còn quyết định chỉ cần có cơ hội, cậu nhóc nhất định tranh thêm vài món với Dương Tầm Chiêu.
Sau đó cũng để Dương Tầm Chiêu trả tiền, để cậu ba Dương chảy máu một lần!
Suy thôi cũng thú vị rồi!
Sở Bách Hà nhìn thấy thái độ của Đường Minh Hạo, rõ ràng sững sờ, sau đó cô ta nặng nề thở dài, xem ra hôm nay đã định phải có một trận ác chiến, một trận ác chiến giữa ba và con trai.
Bé Minh Hạo nhà cô ta vẫn là quá ngây thơ rồi, ngây thơ cho rằng cậu ba Dương sẽ hạ thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866909/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.