Chương trước
Chương sau
“Cô Trình yên tâm đi, chắc chắn Quỷ Vực Thành của chúng tôi là chính phái, còn về đãi ngộ dành cho công chúa, nói một cách phàm tục một chút chính là cô Trình muốn gì, hoặc là muốn làm gì cũng không cần phải cân nhắc, Quỷ Vực Thành sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.” Quản gia Trọng là người thông minh đến nhường nào kia chứ, làm sao không nhận ra suy nghĩ của Trình Nhu Nhu cho được.
Quản gia Trọng dừng lại một chút rồi lại bổ sung: “Giống như đãi ngộ dành cho công chúa trên tivi vậy đó, chỉ có đãi ngộ tốt nhất, không có xấu đâu.”
Đương nhiên tiền đề là thật sự không có ai nhúng tay làm loạn việc này, cô ta thật sự là công chúa của Quỷ Vực Thành, Quản gia Trọng âm thầm bổ sung.
Trình Nhu Nhu sững sờ, gương mặt vẫn còn đượm vẻ bất ngờ, nhưng rõ ràng ánh mắt cô ta thấp thoáng hy vọng, trông ngóng về tương lai, thậm chí còn hơi kích động.
Đãi ngộ dành cho công chúa, thử hỏi có cô gái nào không mong muốn hay không? Không ngờ cô ta chớp mắt đã trở thành công chúa?
Hơn nữa theo ý của Quản gia Trọng, chắc hẳn Quỷ Vực Thành rất hùng mạnh.
Bây giờ, cô ta không con tức giận giống như lúc chỉ trích Trương Minh Hoàng nữa, rõ ràng đã mơ màng trước đãi ngộ mà Quản gia Trọng đã nói.
Quản gia Trọng nhìn thấy cô ta như thế, ông ta im lặng thở dài, âm thầm lắc lắc đầu.
Con gái của thành chủ thật sự không nên như thế này!
Trương Minh Hoàng không tỏ thái độ gì, hoặc là ngay từ lúc đầu đã không thừa nhận cô ta, bởi thế ông ta mới chẳng ôm ấp bất kỳ hy vọng gì, tất nhiên cũng không hề thất vọng.
Đột nhiên điện thoại của Quản gia Trọng đổ chuông, Quản gia Trọng nhìn thử, ông ta biến sắc.
“Thành chủ, chuyện của Đường Vân Thành có diễn biến mới rồi.” Mặc dù bây giờ là lúc ba con nhận nhau, nhưng lúc nhìn thấy tin tức, Quản gia Trọng vẫn nhanh chóng đưa cho thành chủ nhà mình.
Dù gì thành chủ nhà mình đã chủ động nhắc đến Đường Vân Thành, hơn nữa thành chủ còn nói cô Đường có cách giải quyết khó khăn, bây giờ có tin tức mới, chắc chắn ông ta phải thông báo với thành chủ ngay.
Trương Minh Hoàng đảo mắt nhìn Quản gia Trọng, ông ta hơi nhếch môi: “Nói nghe xem.”
Giọng nói của ông ta rất dịu dàng, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều vì nụ cười mỉm ấy, trông có vẻ sinh động hơn đối mặt với Trình Nhu Nhu đôi chút.
Cũng khác biệt rất nhiều với vẻ không chút cảm xúc ban nãy.
“Thành chủ, hình như không phải là tin tức tốt đẹp.” Quản gia Trọng nhìn tin nhắn mới nhận được, ông ta hơi sầm mặt xuống: “Mẹ của đứa bé ấy xuất hiện rồi, đến hiệp hội phụ nữ, bảo vệ trẻ em quốc tế cũng sẽ giúp đứa bé ấy kiện miễn phí.”
Đúng thật không phải là tin tốt lành, bây giờ Đường Vân Thành sắp sửa bị chửi chết rồi, còn có hiệp hội phụ nữ và bảo vệ trẻ em quốc tế giúp đỡ cô bé ấy, làm khó làm dễ Đường Vân Thành.
Đường Vân Thành còn có con đường sống.
“Rốt cuộc con bé cũng ra tay rồi.” Nụ cười trên môi Trương Minh Hoàng rõ ràng hơn một chút, giọng nói trầm thấp chứa đựng cảm xúc lạ lùng.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhận ra sự bất thường trong giọng nói của Trương Minh Hoàng, thế nhưng không rõ vì sao, có điều Quản gia Trọng vẫn hiểu, giọng điệu may mắn và vinh hạnh của thành chủ là sao thế này?
Lần xét nghiệm ADN này đã chứng minh cô Trình mới là con gái ruột của thành chủ.
Thế đã chứng tỏ cô Đường không có bất kỳ quan hệ nào với thành chủ hết, thành chủ tự hào cái gì?
Không, không đúng? Ý của thành chủ là việc này do cô Đường làm à?
Rốt cuộc Quản gia Trọng cũng nhận ra ý chính trong câu nói của thành chủ.
“Thành chủ, ý của ông là…Tất cả đều do cô Đường làm sao? Tại sao cô ấy lại làm thế?” Sau khi sực tỉnh táo lại, Quản gia Trọng hơi ngẩn người, cô Đường kêu hiệp hội bảo vệ phụ nữ, hiệp hội bảo vệ trẻ em quốc tế tố cáo Đường Vân Thành?
Chuyện gì thế này?
Trước giờ hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em quốc tế là tổ chức rất nhạy cảm, người bình thường không đụng đến bọn họ được, cô Đường muốn…”
“Tôi từng nói, lấy giả làm thật, lấy thật làm giả, Quản gia Trọng, ông già thật rồi.” Trương Minh Hoàng liếc mắt nhìn Quản gia Trọng, giọng nói của ông ta vẫn bình tĩnh, bây giờ lại chứa đựng một thứ tình cảm khác.
Lúc nhận ra đôi mắt bọn họ lấp lánh giữa lúc nhắc đến cô Đường, hai người này sao thế?
Bộ dạng kiêu ngạo của ông ta là sao?
Tại sao ông ta lại tự hào, kết quả xét nghiệm cho thấy Trình Nhu Nhu mới là con gái của ông ta chứ không phải là cô Đường.
Có phải ông ta hơi tự mình đa tình rồi không?
Có điều mặc dù Thành thiếu chủ tức anh ách trong bụng, thế nhưng anh ta vẫn dỏng tai lên, lắng nghe một cách nghiêm túc, không sót một chữ nào.
“Thành chủ, tôi không hiểu lắm.” Quản gia Trọng đổ mồ hôi lạnh, mấy ngày nay liên tục bị chê già, tổn thương thật, thế nhưng ông ta thật sự không hiểu nổi, lẽ nào ông ta già thật rồi sao.
Thành thiếu chủ dỏng thẳng tai lên, anh ta cũng không hiểu, ông giải thích mau lên đi chứ.
Thế nhưng Trương Minh Hoàng không nói gì thêm nữa, ông ta nhìn những người có mặt ở đây với ánh mắt tối tăm rồi sải chân bỏ đi.
Có một vài lời, ông ta không thể nói trước mặt đám đông.
Quản gia Trọng vội vàng nối gót theo sau ngay, nói chuyện này ở đây không tiện lắm, đợi về đến nhà sẽ hỏi cho rõ ràng sau.
Chứ bằng không có thể ông ta sẽ nghẹn chết mất!
“Đi thế này à?” Thành thiếu chủ không nghe được đáp án mình muốn biết, trong lòng rất phiền muộn, càng lúc hai lão già này càng nham hiểm, khơi dậy lòng tò mò của người khác lên mà lại không nói cho hết, không phải muốn khiến cho bọn họ chết nghẹn sao?
Lẽ nào biết anh ta rất tò mò, lão già này cố ý hay sao?
Thành thiếu chủ ngẫm nghĩ trong 0.1 giây rồi đứng dậy, đi theo sau Trương Minh Hoàng: “Tôi có việc muốn báo cáo với thành chủ.”
Mặc dù kết quả xét nghiệm vừa mới ra ấy giống với tối ngày hôm qua, dường như những việc mà anh ta làm hồi trước cũng không đem lại ảnh hưởng lớn cho mấy, nhưng có một vài việc anh ta phải nói rõ ràng cho thành chủ.
Ông ta không hỏi không đồng nghĩa với việc ông ta chẳng biết gì cả, ông ta không truy cứu, nhưng không đồng nghĩa với việc anh ta chưa từng làm gì cả.
“Mọi người đều đi hết rồi, vậy tôi phải làm sao?” Trình Nhu Nhu thấy bọn họ toan bỏ đi bèn vội vàng lên tiếng gọi lại.
Cô ta đưa mắt nhìn Quản gia Trọng rồi lại quay sang nhìn Thành thiếu chủ, lúc nhìn về phía Thành thiếu chủ, ánh mắt cô ta đượm vẻ ngượng ngùng yêu kiều, tình cảm nồng nàn.
Ban nãy Thành thiếu chủ nói muốn cưới cô ta, sao bây giờ anh ta lại bỏ đi kia chứ?
Hơn nữa Quản gia Trọng còn nói sẽ sắp xếp cho cô ta, sao anh ta có thể đi như thế?
Bọn họ không thể bỏ mặc cô ta, tự mình bỏ đi như thế!
Cô ta không dám nhìn Trương Minh Hoàng lâu, không biết là vì sợ hãi Trương Minh Hoàng? Hay là vì không ôm ấp quá nhiều hy vọng vào Trương Minh Hoàng.
Đương nhiên rồi, rõ ràng cô ta hy vọng vào Thành thiếu chủ rất nhiều, ánh mắt cô ta nhìn Thành thiếu chủ vô cùng nóng bỏng.
Suýt chút nữa đã nhào đến bắt Thành thiếu chủ cưới cô ta!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.