Ngay cả Đường Bách Khiêm cũng không nhìn thấy?
“Đúng, chính là như vậy.” Thư ký Lưu quyết định làm người tốt đến cùng, cho nên, những chuyện không cần thiết anh ta kiên quyết không nói.
Anh ta cảm thấy vì tổng giám đốc và bà chủ, anh ta cũng đã lo nát lòng rồi.
“Ừm.” cậu ba Dương nghe thấy câu trả lời chắc chắn của thư kí Lưu, thấp giọng trả lời, nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện, cậu ba Dương lúc này đang cười khẽ.
Coi như là cô có chút lương tâm!! Còn biết quan tâm anh.
“Tổng giám đốc, tôi ra ngoài trước đây, lúc bà chủ đến công ty, tôi sẽ nói với anh...” thư ký Lưu nhìn thấy dáng vẻ của tổng giám đốc nhà mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc thư ký Lưu ra khỏi phòng làm việc của cậu ba Dương, đúng lúc nhìn thấy Tịch Xuyên.
“Phó giám đốc Tịch, sao anh đến đây?” thư ký Lưu nhìn thấy Tịch Xuyên rất lâu rồi không xuất hiện ở công ty thì có chút bất ngờ.
“Ừ, tôi tìm anh ba bàn chút chuyện.” Tịch Xuyên thuận miệng trả lời một câu, không đợi cho thư ký Lưu phản ứng lại đã đẩy cửa phòng làm việc ra, đi vào trong.
Thư ký Lưu: “...”
Phó tổng giám đốc Tịch này sớm không đến, muộn không đến, sao lại đến vào lúc này.
Không phải là chuyện xấu chứ?
Thư ký Lưu hơi lo lắng, nhưng mà anh ta lại không thể đi vào đuổi Phó tổng giám đốc Tịch ra ngoài.
“Sao cậu đến đây?” trong phòng làm việc, cậu ba Dương nhìn thấy Tịch Xuyên đi vào, hơi ngẩn ra.
“Anh ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866833/chuong-918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.