Chương trước
Chương sau
Khóe miệng Cường mấp máy, không nói gì nữa, nhưng Cường có thể đoán trước được khi đến thành phố A chắc chắn sẽ không yên ổn.
" Cường, cậu nói xem tôi có phải đi gặp cô cả nhà họ Đường kia không?” Mặc Thành vừa chạy ra ngoài, vừa liếc xéo Cường một cái.
"Tôi nghe nói cô cả nhà họ Đường có thể nhìn thấu người khác trong nháy mắt, không ai có thể che giấu bất cứ tâm tư gì ở trước mặt cô cả nhà họ Đường, Thành thiếu chủ nhất định phải đi sao?” Cường không phải muốn đả kích cậu chủ nhà mình, chỉ cảm thấy da mặt của cậu chủ nhà mình quá dày.
Thành thiếu chủ sao lại có mặt mũi đến gặp cô cả nhà họ Đường chứ?
"Ý của cậu là mặc quần áo vào cũng có thể biết hết? Có thể nhìn thấu?" Đôi mắt Mặc Thành chớp chớp, rất nghiêm túc hỏi một câu, dáng dấp anh ta vô cùng đẹp, vẻ nghiêm túc cộng thêm dáng vẻ vô tội kia nhìn đúng là vui tai vui mắt.
"Ừm, vậy tôi không thể tuỳ tiện đi gặp, tôi muốn vì bà xã tương lai của mình mà giữ thân như ngọc, sao có thể để người khác tùy tiện nhìn."
Cường lại khinh khỉnh trong lòng mấy lần, da mặt của Thành thiếu chủ quả nhiên dày.
"Tuy nhiên, nếu cô ấy bằng lòng gả cho tôi, tôi có thể để cô ấy nhìn!” Cường đang trợn trắng mắt trong lòng, sau đó liền nghe được một lời nói vô liêm sỉ của cậu chủ nhà mình.
Nói giống như cô cả nhà họ Đường nhà người ta yêu thích anh ta vậy.
Dáng dấp của Thành thiếu chủ rất đẹp, nhưng cũng không thể tự luyến như thế, dáng dấp của cô cả nhà họ Đường cũng rất đẹp, mấu chốt là cô Đường nhà người ta đã có bạn trai và bạn trai của cô Đường cũng có dáng dấp rất đẹp, chứ không phải thua kém hơn so với Thành thiếu chủ.
Cường đột nhiên muốn cách xa cậu chủ một chút, muốn giả vờ như không biết anh ta.
"Cậu cách xa tôi như vậy làm gì?" Lúc Mặc Thành hơi đảo mắt, nhìn thấy Cường hơi dừng bước chân nhưng vẫn chưa theo tới, có chút kỳ quái.
"Dáng dấp Thành thiếu chủ quá đẹp, tôi đứng quá gần Thành thiếu chủ không mở mắt nổi!”Cường phát hiện mình đi theo Thành thiếu chủ thời gian dài, có lẽ cũng bị lây bệnh da mặt dày của Thành thiếu chủ.
"Ừm, lời này của cậu đúng thật!” Thành thiếu chủ rất nghiêm túc gật đầu: "Cậu nói xem tôi muốn gặp cô cả nhà họ Đường kia, cô ấy có thể bị tôi làm cho mù mắt, sau đó sẽ không nhìn thấy những thứ khác nữa không?”
"Hay là Thành thiếu chủ thử một chút đi!” A Cường ngẩn người, đột nhiên không muốn tiếp tục khuyên cậu chủ nhà mình nữa, nếu cậu chủ đã muốn tìm đường chết, vậy cứ để anh ta đi tìm đường chết đi!
Cứ như vậy, nói không chừng mọi chuyện có thể giải quyết sớm hơn.
Thành thiếu chủ nhìn Cường một cái, đôi mắt chớp chớp, không nói gì, không biết có phải thật sự nghe lời đề nghị của Cường hay không.
Lúc Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đến thành phố A, Đường Lăng đã đợi ở sân bay.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh lên xe, Đường Lăng vẫn chưa kịp mở miệng thì điện thoại của Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên vang lên.
Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại di động ra, thấy là một dãy số lạ, anh suy nghĩ một chút, sau đó vẫn nghe máy.
"Anh Dương, chúng tôi ở viện dưỡng lão, ba của anh đang bị bệnh nặng, ông ấy yêu cầu chúng tôi thông báo cho anh đến đây!” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói bên kia đã truyền đến, Dương Tầm Chiêu trực tiếp hoảng sợ.
Mặc dù ba của anh không thể bước đi, vẫn luôn ở viện dưỡng lão nhưng sức khỏe và những thứ khác vẫn rất tốt, tại sao đột nhiên lại bị bệnh nặng được.
Dương Tầm Chiêu không biết chuyện của ba có liên quan đến những chuyện xảy ra gần đây hay không, nhưng ba bị bệnh nặng, anh nhất định phải đến đó.
"Tôi đến viện dưỡng lão!” Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Dương Tầm Chiêu vô cùng âm trầm.
"Tôi đưa cậu qua!” Đường Lăng biết ba của Dương Tầm Chiêu đang ở viện dưỡng lão, lúc này Dương Tầm Chiêu đi qua chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
"Không cần, tự tôi bắt xe tới, anh đưa Thanh Thanh trở về trước đi!” Dương Tầm Chiêu không biết bên kia rốt cuộc tình hình thế nào, cộng thêm chuyện kết quả giám định cha con của Dương Bạc Vệ cho Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu không muốn để Hàn Nhã Thanh theo tới.
Huống chi bây giờ chuyện của Đường Vân Thành cũng đã đủ để cho Hàn Nhã Thanh bận rộn.
Đường Lăng biết quan hệ giữ Dương Tầm Chiêu và ba của anh ta rất phức tạp nên không tiếp tục kiên trì nữa.
"Chuyện ở Hải Thành anh không cần lo lắng, em sẽ xử lý, anh hãy yên tâm xử lý chuyện ở viện dưỡng lão!” Hàn Nhã Thanh không muốn để Dương Tầm Chiêu quá vất vả, gần đây mọi chuyện xảy ra quá nhiều, cô không thể dựa tất cả vào Dương Tầm Chiêu.
"Ừm, em cũng đừng quá mệt mỏi." Dương Tầm Chiêu ôm cô, nhẹ hôn lên trán cô một cái, sau đó mới xuống xe.
"Thanh Thanh, em có tính toán gì?" Dương Tầm Chiêu vừa xuống xe, sắc mặt Đường Lăng càng lộ vẻ nghiêm túc.
"Anh, đừng quá lo lắng, cũng đừng quá căng thẳng, hãy bình tĩnh thả lỏng trước!” Hàn Nhã Thanh không nói rõ kế hoạch của mình, chỉ nhẹ giọng an ủi Đường Lăng.
Trong tình hình này, tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều không thể loạn, bởi vì những người đang ở tình huống hoảng hốt rất dễ dàng phạm sai lầm.
"Vậy còn ba anh thì sao?” Đôi mắt Đường Lăng lóe lên, anh ta tin tưởng Hàn Nhã Thanh, nhưng dù sao cũng là ba của anh ta, anh ta cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
"Không nghe thấy, không hỏi, không quan tâm tới, mặc kệ." Hàn Nhã Thanh cười cười, đưa ra một chính sách bốn điều không quan tâm.
"Ý của em là mặc cho bọn họ làm loạn?” Đường Lăng âm thầm thở ra một hơi, chuyện này cũng không phải việc nhỏ, càng tiếp tục làm loạn thì ba sẽ lại càng chịu ảnh hưởng lớn.
"Ừm." Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng nói: "Không sợ bọn họ làm loạn, chỉ sợ bọn họ không làm loạn."
"Thanh Thanh, rốt cuộc em muốn làm gì vậy?” Đường Lăng nhìn về phía cô, lông mày nhíu chặt.
"Anh, anh có tin tưởng em không?" Hàn Nhã Thanh không giải thích, chỉ đối mặt với Đường Lăng và nhìn anh ta với ánh mắt bình tĩnh.
"Tin tưởng." Đường Lăng gần như không dừng lại chút nào, trả lời cực kì chắc chắn.
Hàn Nhã Thanh không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt cười cười, giờ phút này trái tim Đường Lăng đột nhiên được đặt về chỗ cũ.
Lúc Dương Tầm Chiêu chạy tới bệnh viện, Dương Bạc Vệ đang ở trong phòng cấp cứu, nhưng không lâu sau, ca cấp cứu liền kết thúc.
Có thể là vì cấp cứu kịp thời, cũng không nguy hiểm tính mạng, nhưng sức khỏe Dương Bạc Vệ rất yếu.
Về phần nguyên nhân bệnh tình trở nên nguy kịch, lời giải thích của bác sĩ là do Dương Bạc Vệ uống thuốc quá liều.
Dương Bạc Vệ lại không nói bất cứ điều gì.
Mặc dù tình cảm của hai cha con vẫn luôn không được tốt, nhưng Dương Bạc Vệ như vậy, Dương Tầm Chiêu cũng có thể trực tiếp rời đi.
Dương Tầm Chiêu lo cho Hàn Nhã Thanh, lo lắng cô quá mức sốt ruột cho chuyện của Đường Vân Thành, liền gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh hỏi tình hình.
"Tin tưởng em." Hàn Nhã Thanh chỉ đáp lại ba chữ, đơn giản mà trực tiếp, Dương Tầm Chiêu liền yên tâm ngay lập tức.
Dương Tầm Chiêu cũng không tiếp tục đi tìm Hàn Nhã Thanh, mà ở lại chăm sóc Dương Bạc Vệ.
Chuyện liên quan đến Đường Vân Thành đang không ngừng truyền ra ngoài, không chỉ trên khắp cả nước mà con đưa tin ở các nước khác.
Lúc Lâm Bối nhìn thấy bản báo cáo thì lập tức kinh sợ, vốn còn đang mê man lập tức trở nên tỉnh táo.
Mấy ngày nay không biết cô ta thế nào, luôn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, rất muốn ngủ, giống như toàn thất vô lực, hơn nữa lúc buổi sáng cô ta cảm thấy hơi buồn nôn.
Lâm Bối vốn không suy nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ thấy tin tức của Đường Vân Thành, sau đó nghĩ đến Đường Lăng, đột nhiên cô ta nghĩ đến việc kỳ kinh tháng này của mình vẫn chưa đến.
Ngay lập tức, thân thể cô ta hoàn toàn cứng đờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.