Chương trước
Chương sau
Đường Vân Thành cũng là cân nhắc đến điểm này cho nên mới không tìm Đường Lăng mà tìm cô.
Nhưng mà hiện tại cô đang ở nước M, tiếp theo đây ai cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên cô nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Hàn Nhã Thanh tìm số điện thoại của Dương Tầm Chiêu, vừa muốn gọi qua,
Cô còn chưa gọi qua thì Dương Tầm Chiêu đã gọi điện thoại trước rồi, khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, bọn họ coi như là tâm linh tương thông có đúng không?
“Em đang ở đâu vậy?” Điện thoại vừa mới được kết nối, giọng nói của Dương Tầm Chiêu liền truyền đến, giọng nói có hơi trầm thấp, mặc dù nghe không ra quá nhiều cảm xúc nhưng mà Hàn Nhã Thanh vẫn có thể nhận ra anh đang kiềm chế.
Lông mày của Hàn Nhã Thanh nhướng lên, sao ngày hôm nay người nào cũng kỳ lạ vậy?
“Em đang ở nước M, vừa mới xuống tới sân bay.” Hàn Nhã Thanh cũng không giấu giếm, lúc cô đến thì đã gửi cho anh một tin nhắn, chắc là anh đã biết rồi.
“Em chờ đó.” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu vẫn trầm thấp và kiềm chế như cũ, nhưng mà Hàn Nhã Thanh lại nghe ra được mấy phần tức giận. Ừ, đúng rồi, đang kiềm chế cơn giận?
Cậu ba Dương giận rồi.
Chỉ là anh kêu cô đợi là có ý gì vậy?
Là tức giận một mình cô đến nước M, kêu cô đợi đó, chờ sau khi cô trở về thì sẽ tính sổ với cô?
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi giương lên, cô phát hiện người đàn ông này hình như là càng ngày càng thích tức giận, rõ ràng là cô đã giải thích với anh rồi mà.
“Em đã gửi tin nhắn cho anh rồi mà.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô vẫn cần phải giải thích một chút, nói thật thì cậu ba Dương mà giận rồi thì có đôi khi thật sự rất khó đối phó.
“Hừ.” Dương Tầm Chiêu cũng không giải thích gì nhiều, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, một cái tin nhắn được coi là giải thích đó à?
Nếu như cô thật sự xem anh như là một người đàn ông của cô, vậy thì cô nên trực tiếp gọi điện thoại cho anh, trực tiếp để anh đi cùng với cô đến đó.
Còn cô thì hay rồi, đêm hôm khuya khoắt gửi một tin nhắn cho anh là xong việc rồi?
Đêm hôm khuya khoắt, một cái tin nhắn ai có thể nhìn thấy đâu chứ?
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít vào một hơi, nghe tiếng hừ lạnh kiêu ngạo của cậu ba Dương, anh thật sự tức giận rồi! Nhưng mà Hàn Nhã Thanh nghĩ là hiện tại bọn họ, một người đang ở thành phố A, một người thì lại đang ở nước M, cho dù cậu ba Dương có muốn tìm cô tính sổ thì tạm thời cũng không có cách nào.
“Tức giận hả?” Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh cũng không thể chọc giận anh vào thời điểm này, dưới loại tình huống như thế này, cô nên vuốt lông có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Trong lúc Hàn Nhã Thanh đang trò chuyện với Dương Tầm Chiêu, bước chân cũng không dừng lại, cô nhanh chóng đi ra bên ngoài sân bay.
“Em cũng biết là anh tức giận à?” Dương Tầm Chiêu nói gằn từng chữ, rõ ràng mang theo cảm giác như nghiến răng nghiến lợi.
“Anh đừng tức giận mà, sau khi em trở về rồi thì sẽ giải thích với anh.” Hàn Nhã Thanh biết là tại sao Dương Tầm Chiêu lại tức giận, cũng chỉ là bởi vì cô có chuyện mà không tìm anh? Một mình cô độc lập đã quen rồi, sau khi xảy ra chuyện thì việc đầu tiên cô nghĩ tới đó chính là tìm cách giải quyết, bây giờ cô không có thói quen ỷ lại vào người khác.
“Chỉ giải thích là đủ rồi hả?” Đối với thái độ phục tùng một cách rõ ràng của cô, Dương Tầm Chiêu khá là hài lòng, chỉ là chuyện lớn như vậy, vậy mà cô cũng chỉ cho anh một lời giải thích liền coi như xong?
“Vậy anh muốn như thế nào nữa?” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh lại nhếch lên một lần nữa, sao cô lại cảm thấy càng ngày cậu ba Dương càng có khuynh hướng được đằng chân lên đằng đầu vậy kìa.
“Anh muốn như thế nào thì có thể như thế đó?” Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, khóe môi chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười khẽ.
“Đúng đúng đúng.” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, sau đó liên tục đáp vài tiếng, thông qua điện thoại cô muốn Dương Tầm Chiêu có thể cảm nhận được thái độ thành khẩn của cô một cách rõ ràng.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đồng ý rất nhanh, nhưng mà cô nghĩ đến hiện tại bọn họ không chỉ cách nhau vạn dặm, cho dù bây giờ cậu ba Dương có tức giận thì cũng không thể làm gì cô hết.
Bây giờ cô nghe lời một chút, đợi đến lúc cô trở về thì cơn giận của anh đã tiêu tan, vậy thì cũng không sao nữa.
Không thể không nói, suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh vẫn rất không tệ.
Chỉ là…
“Lên xe đi.” Lúc này xe của Dương Tầm Chiêu vừa vặn dừng ở trước mặt của cô, thấy cô có giọng điệu thành khẩn nhưng mà trên mặt lại lộ ra thái độ qua loa, khóe môi cong lên tạo thành mấy phần ý cười.
Giờ phút này trong lòng của cô có tính toán gì, anh vừa nhìn liền biết ngay.
Mặc dù là tức giận, nhưng mà khi nhìn thấy cô bình yên vô sự, rốt cuộc trái tim của anh mới buông xuống.
Nhưng mà anh cảm thấy là còn cần phải thừa dịp chuyện lần này để cho cô một bài học, anh nhất định phải để cho cô nhớ kỹ anh là người đàn ông của cô, lúc cô xảy ra chuyện gì thì điều đầu tiên mà cô nghĩ đến phải nhất định là anh.
Cô nhất định phải ngay lập tức nghĩ đến để anh giải quyết giúp cô, mà không phải là một mình cô mạo hiểm đi giải quyết.
“Hả?” Lần này Hàn Nhã Thanh hoàn toàn sửng sốt, đôi mắt nhìn lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy chiếc xe đang dừng ở bên người.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai đến nỗi không thể đẹp hơn nữa của Dương Tầm Chiêu lập tức xuất hiện trước mắt cô.
Đúng vậy, thật là đẹp trai, nhưng mà hiện tại Hàn Nhã Thanh không muốn nhìn cho lắm.
Chủ yếu là do chột dạ, quả nhiên là con người không thể ôm lấy tâm lý may mắn mà.
Đặc biệt là lúc đối diện với đôi mắt mang theo cơn giận nguy hiểm rõ ràng của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh càng muốn cách xa hơn nữa.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh biết rõ là chuyện đó không thể thực hiện được, nếu mà giờ phút này cô thật sự dám rời đi, người đàn ông nhỏ mọn nào đó nói không chừng có thể trực tiếp cắn chết cô.
Hàn Nhã Thanh nở nụ cười với anh, sau đó rất tự giác mở cửa bước lên xe, sau khi Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu ngồi cùng một chỗ rồi, cô còn cố gắng nhích gần về phía Dương Tầm Chiêu, cười nhỏ nhẹ nhìn anh: “Sao anh lại ở đây vậy?”
Dương Tầm Chiêu chỉ là quét mắt nhìn cô một chút chứ cũng không trả lời lại, tư thế kiêu ngạo làm cho Hàn Nhã Thanh muốn phun máu.
“Anh cũng đến đây tìm em hả?” Hàn Nhã Thanh biết lúc này tuyệt đối không thể chọc giận anh, lúc nãy cô cho rằng hai người cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, hiện tại anh lại đang ở bên cạnh cô, cô thật sự không dám tỏ thái độ lung tung.
“Ừ.” Dương Tầm Chiêu thấp giọng lên tiếng, lúc này mặc dù là cậu ba Dương vẫn duy trì tư thế kiêu ngạo, nhưng mà cũng không phủ nhận điểm này.
“Lúc nãy em mới nói anh muốn làm như thế nào thì làm như thế đó mà đúng không?” Sở dĩ cậu ba Dương thừa nhận sảng khoái như vậy chính là vì muốn tính sổ với cô.
“Hả? À.” Hàn Nhã Thanh vẫn cười như cũ, trên mặt không có bất cứ cái gì khác thường, chỉ là trong lòng đang rất chột dạ.
Hàn Nhã Thanh biết là giờ phút này Dương Tầm Chiêu đang ở bên cạnh cô, cô có muốn nói cho qua thì tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Cho nên cô nhất định phải biểu đạt thành ý mới được.
“Em không ngờ là anh còn cố ý đến tìm em, thật sự cảm động quá.” Hàn Nhã Thanh đến gần bên người Dương Tầm Chiêu, hai tay rất tự nhiên kéo lại cánh tay của Dương Tầm Chiêu.
Nói thật thì Hàn Nhã Thanh không sợ trời không sợ đất, dám tự nhận là không có chuyện gì có thể làm khó cô, nhưng mà lúc yêu đương, mấy loại chuyện như là dỗ ngon dỗ ngọt này cô thật sự không am hiểu.
Nhưng cho dù có không hiểu thì cô cũng muốn nói.
Người đàn ông nhỏ mọn còn đang tức giận đây này, cô không dỗ thì không được.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, biểu cảm lãnh đạm, trong đôi mắt rõ ràng truyền ra một ý tứ… Diễn đi, em cứ tiếp tục diễn đi!
Cảm động à? Đúng là anh không nhìn ra được cô có chỗ nào cảm động.
Nếu như mà anh không nhìn lầm, lúc nãy khi mà cô nhìn thấy anh thì cô đã nghĩ đến muốn chạy trốn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.