Dương Tầm Chiêu lặng lẽ thở dài một hơi, trong lòng có chút thất vọng, rõ ràng đã điều tra rõ ràng rồi, anh còn mơ mộng gì nữa chứ?
Biết rõ kết quả, tại sao vẫn còn ảo tưởng, anh như vậy không phải là đang cố ý giày vò bản thân sao?
Ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng! Không thể nào thành sự thật được.
Anh không thể nghĩ tiếp nữa, không thể nghĩ tiếp nữa.
Biết rõ đó là một loại độc, anh buộc phải khống chế bản thân không được tới gần.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nếu biết được ba đang coi cô bé như thuốc độc, chắc sẽ tức đến mức không thèm nhận ba nữa.
Nhưng may mà công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không biết thuật đọc suy nghĩ, không biết suy nghĩ lúc này của cậu ba Dương.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ còn đang nghĩ làm thế nào để nói với ba? Phải làm như thế nào mới khiến ba có thể dễ dàng hiểu được chuyện này?
Phải làm thế nòa mới khiến ba có thể dễ dàng chấp nhận cô bé?
Lúc này ba quả thực rất lạnh nhạt với cô bé, quá là lạnh nhạt luôn, không thể để như vậy được.
Hơn nữa, rõ ràng ba còn chưa hiểu lời cô bé nói ban nãy.
“Người đẹp nhất chính là mẹ của cháu.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy cô bé nên nói rõ ràng hơn một chút, ba biết dáng vẻ thật sự của mẹ, nên ba sẽ biết mẹ là đẹp nhất.
Mẹ của cô bé quả thực là đẹp nhất, điều này không có gì phải nghi ngờ, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy lời này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866783/chuong-868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.