“Bà cụ Dương, bà có ý gì hả? Bà định làm gì?” Hứa Dinh Dinh sắp bị bà cụ Dương làm cho kinh tởm đến muốn ói, cô không thể nhịn được nửa, sao bà lại có thể âm hiểm đến trình độ này chứ.
Hứa Dinh Dinh cảm thấy khi đối phó với loại người này thì không cần phải khách sáo gì cả.
“Tôi cũng không có ý gì hết, cô Hứa đừng hiểu lầm.” Bà cụ Dương thấy Hứa Dinh Dinh lại nhảy ra lần nữa thì cũng mừng thầm trong lòng, cái cô Hứa Dinh Dinh này dễ chơi hơn Hàn Nhã Thanh nhiều.
“Tôi hiếu lầm? Bà cụ Dương coi mọi người là mấy thằng ngu hết à?” Hứa Dinh Dinh tức quá hóa cười, đã từng gặp người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ đến mức độ này.
“Hôm nay ông cụ Dương và bà cụ Dương cố ý chạy đến dưới cao ốc Hàn thị để chặn đường Thanh Thanh nhà tôi là có ý đồ gì, có cần tôi nói thẳng ra trước mặt mọi người luôn không?” Hứa Dinh Dinh cảm thấy bây giờ không cần phải nể nang ông cụ Dương và bà cụ Dương nữa rồi, nếu đã vậy thì cứ làm rõ hết tất cả mọi chuyện luôn đi.
Để tránh ông cụ Dương và bà cụ Dương lại xem người khác là thằng ngốc nữa.
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì? Tôi chỉ vì nhà họ Dương của chúng tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Dương tuyệt hậu được.” Bà cụ Dương thầm hoảng sợ, nhưng mặt mày lại không lộ ra điểm gì quá khác thường, bà cảm thấy có lẽ Hứa Dinh Dinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866779/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.