Về phần Lâm Bối, đại vương tử biết rất rõ ràng nếu như Lâm Bối không muốn nói thì anh ta tuyệt đối sẽ không hỏi được một chữ nào.
Đại vương tử sờ lên mũi sau đó trở lại phòng của mình.
Hai người này quả thật khó hiểu quá.
Hai giờ chiều, dựa theo thời gian đã hẹn trước, ba người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn.
Lâm Bối vẫn không thèm chớp mắt, nhìn cũng không thèm nhìn Đường Lăng một chút.
Lần này Đường Lăng cũng không có bất cứ bất mãn gì, trên mặt cũng không thấy có nửa điểm âm trầm, ngược lại khóe môi còn hơi cong lên.
Giả vờ à? Anh cũng muốn xem xem Lâm Bối có thể giả vờ đến khi nào nữa.
Lâm Bối càng cố gắng như vậy thì càng nói rõ có vấn đề...
Đại vương tử vì chuyện lúc nãy mà trong lòng có nghi vấn, cho nên cũng đặc biệt để ý đến Đường Lăng và Lâm Bối, nhưng mà đại vương tử phát hiện hai người bọn họ ai đi đường nấy, nói cũng không nói với nhau một câu nào.
Nhìn cứ như là hai người xa lạ.
Không đúng, hai người bọn họ chắc chắn là có vấn đề.
“Lâm Bối, hồi trưa này anh Đường lo lắng bệnh tình của em đi đến thăm em, sao em lại không mở cửa cho anh Đường vậy?” Hai mắt của đại vương tử đảo quanh, đột nhiên chuyển hướng hỏi Lâm Bối một câu.
Đại vương tử biết là anh ta trực tiếp hỏi thì hai người chắc chắn cũng sẽ không nói, cho nên anh ta muốn biết chút tình huống từ một khía cạnh.
Lâm Bối: “...”
Anh ơi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866733/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.