Hai mươi phút sau, trò chơi của Lâm Bối cuối cùng cũng xong, cậu ta đứng lên, nhìn thấy ba người đang đứng thì ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ba người: "Mấy người đứng đây để làm cái gì?"
Viên Quân Doanh: "..."
Đại Vương Tử: "..."
Đường Lăng: "..."
Cả đám người đứng đây đợi cậu ta chơi xong, cậu ta lại không biết chút gì?
Rốt cuộc anh ta trầm mê vào trò chơi này đến mức nào?
Nhưng cậu ta là vương tử của D, trong chuyện liên quan đến quan hệ ngoại giao của hai nước như vậy, cậu ta lại chỉ lo chơi game.
Tiêu Vương Tử này cũng quá ham chơi, quá không nghiêm chỉnh rồi?
Xem ra Tiểu Vương Tử này thật sự như lời đồn đãi kia, ham chơi thành tính, không học vấn không nghề nghiệp, lại còn nhu nhược nhát gan, không chút chủ kiến.
Đường Lăng nhìn cậu ta, trong ánh mắt thâm thúy có mấy phần bí hiểm.
Đại Vương Tử cũng không nói gì thêm, mọi người tự nhiên cũng không nói nhiều, sau khi Viên Quân Doanh rời đi, những người khác cũng đi lên lầu.
Trên đường đi, Lâm Bối theo sát sau lưng Đại Vương Tử, khẽ cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Ánh mắt của cậu ta ta vẫn luôn nhìn xuống lòng bàn chân, không nhìn sang hướng khác, đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt của Đường Lăng.
Khóe môi Đường Lăng có phần cười lạnh, anh ta ngược lại muốn xe Lâm Bối có thể giả vờ đến lúc nào?
Lâm Bối vào phòng, ngay khoảnh khắc đóng cửa phòng, trên gương mặt cậu ta có một nụ cười nhàn nhạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866724/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.