"Anh cả, em không sao, ngủ một giấc thì đỡ hơn nhiều rồi." Trên mặt Lâm Bối nở nụ cười khẽ, nhìn rất xán lạn.
Đường Lăng nhìn đại vương tử sờ lên trán Lâm Bối thì anh híp mắt lại, lúc này Đường Lăng đột nhiên có một cảm giác muốn chặt đứt bàn tay kia.
Lúc này Đường Lăng đã quên mất người kia là anh cả của người ta, anh trai ruột!
Anh trai ruột quan tâm em trai một chút thì có gì không đúng sao?
Còn Đường Lăng anh là thế nào?
Đường Lăng dựa vào cái gì muốn chặt tay anh trai người ta chứ?!
Con ngươi Đường Lăng hơi thay đổi, anh nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Bối thì con ngươi càng sâu hơn.
"Ừ, không sao thì tốt, đi, đi ăn thôi." Lúc này đại vương tử mới yên tâm đưa Lâm Bối đến nhà ăn.
Ở bên ngoài, Lâm Bối vẫn nhát gan yếu đuối, không hề có ý kiến riêng, đại vương tử nói cái gì thì Lâm Bối làm cái đó, chưa bao giờ có ý kiến gì.
Nhưng Lâm Bối lại ngầm bày mưu tính kế người khác vì đại vương tử.
Đường Lăng nhìn hai người song song đi phía trước, anh nhìn bọn họ cực kỳ thân mật thì con ngươi lạnh lùng nheo lại.
"Tiểu vương tử hết bệnh rồi, đúng là quá tốt, tiểu vương tử muốn ăn gì, tôi nói đầu bếp chuẩn bị." Viên Quân Doanh không cảm thấy có gì không ổn, quan hệ anh em người ta không liên quan đến anh ta, anh ta chỉ cần phụ trách tiếp đón hai vương tử là được.
"Nó thích ăn..." Đại vương tử nghe Viên Quân Doanh nói thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866719/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.