“Đừng quá tò mò, tò mò hại chết mèo.” Đường Lăng liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, miệng của anh ta rất chặt, không có lộ ra một chút gì.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Sao thế? Đây là có ý muốn giết người diệt khẩu sao?”
Anh ta đây là lợi dụng xong thì qua cầu rút ván với cô, còn định giết người diệt khẩu?
Vãi! Còn thiên lý nữa không vậy?
“Anh, anh nói em có nên nhắc nhở anh nói câu không, tìm không được người đó thì anh không thể ra ngoài được, anh không thể ra ngoài được thì không thể tìm được người đó, đây là một nút chết...” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, nụ cười rất rạng rỡ.
Cố chấp, để anh tiếp tục cố chấp!
“Nghĩ cách để anh ra ngoài, chỉ có anh mới có thể tìm được người phụ nữ đó.” Đường Lăng sững ra, lông mày nhíu chặt.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Chậc chậc chậc!
Nói giống như cô không gì là không thể, lẽ nào cục cảnh sát này là cô mở, cô nói để anh ta ra ngoài thì có thể để anh ta ra ngoài sao?
Anh cô rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Thật sự dám nghĩ!
“Anh, em đi pha trà cho anh, anh từ từ uống.” Để anh ta ra ngoài, cô thật sự không có bản lĩnh, anh ta vẫn ở đây từ từ uống trà đi.
“Nhã Thanh, chỉ có anh từng gặp người phụ nữ đó, chỉ có anh mới có thể tìm được cô ta.” Đường Lăng hít một hơi thật sâu, điểm này, Đường Lăng rất kiên định.
“Anh, cô ta rốt cuộc làm gì với anh, khiến anh lại...” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866705/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.