Anh cũng không dám không cần, nếu anh dám không cân hai bé cưng, cô sẽ không gả cho anh.
"Em muốn nhận ba sao?" Đường Minh Hạo không trả lời mà là nhìn em gái nhà mình, cậu bé vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của em gái.
"Em nghe theo anh trai." Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anhtrai mỉm cười ngọt ngào, quên mất sự tủi thân.
Đường Minh Hạo nhìn em gái cười thì thở dài một hơi: "Em nghe lời anh thì vì sao vừa rồi không làm theo lời anh nói?"
Cô nhóc này vừa ra ngoài là hoàn toàn mất khống chế, hoàn toàn bay chạy khắp nơi.
"Anh trai, anh đánh giá chỉ số thông minh của ba quá cao rồi, em đã nói với ba nhưng ba còn không hiểu, còn đánh đố gì đó, nếu chúng ta thật sự đánh đố thì có lẽ cả đời ba cũng không biết." Đường Vũ Kỳ chu miệng nhỏ, có lẽ cô bé nghĩ tới mấy lời cậu ba Dương nói nên khuôn mặt nhỏ mang theo sự mất mát.
"Ừ, cũng đúng, ông ấy không những mù mà chỉ số thông minh cũng đáng lo." Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi gật đầu, tán thành với cách nói của em gái mình.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Bé cưng, con nói ba mình như vậy được không?
Cậu ba Dương mù, hiện tại chỉ số thông minh cũng đáng lo?
Haiz! Cậu ba Dương đúng là thê thảm.
“Phụt..." Hứa Dinh Dinh lại không nhịn được cười.
Trời ơi? Cậu ba Dương uy phong lừng lẫy, không có gì không làm được, mọi người ngưỡng mộ như một thần thoại lại trở thành như vậy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866685/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.