Chương trước
Chương sau
Cậu ba Dương nói với cô nửa giờ nữa xuống ăn cơm, chính là để cô ăn cái này sao?
Cái thứ này có thể ăn sao? Căn bản không thể xác định có ăn được không, Hàn Nhã Thanh nếu như thực sự ăn cái đồ kia, có khả năng sẽ bị ngộ độc chết tại chỗ.
Nhìn tình huống này, nếu cô đến chậm một lúc nữa, liệu cậu ba Dương có thể nổ tung cả phòng bếp không?
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hung hăng kéo ra, hiện tại bỏ chạy có còn kịp không?
Cậu ba Dương nghe được tiếng động, xoay người lại.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cậu ba Dương lúc này, trên mặt còn dính vài cái gì đó đen đen, tóc rõ ràng cũng hơi loạn, áo ngủ trước mặt anh, cũng dính nhiều vết bẩn, không biết là dầu bắn tung toé vào, hay là dính cái gì khác.
Tóm lại, cậu ba Dương lúc này, rõ ràng rất nhếch nhác.
Nhưng, thần sắc của cậu ba Dương rất thong dong, lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, không có ý tứ xấu hổ nào cả.
“Có chút không quá thành công.” Cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, rất hời hợt nói một câu.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình bị sặc nước miếng.
Có chút? Không quá thành công?
Cái này cũng gọi là không quá thành công sao?
Đây không phải nên gọi là cực kì thất bại sao?
“Nếu không, em lại chờ một lát, anh làm lại một phần.” Cậu ba Dương hiển nhiên không tự ý thức được về phương diện nấu ăn này anh rất ngớ ngẩn, anh cảm thấy thất bại một lần không tính là gì.
“Khụ…” Hàn Nhã Tình nghe anh nói, trực tiếp bị hù dọa.
Một lần đã biến thành như vậy, nếu để cho anh làm lại một lần nữa, cô thật sự không dám tưởng tượng sẽ thành như thế nào.
Mà hiện tại tình huống của phòng bếp cũng đã không có khả năng chịu được anh làm cơm lần thứ hai đi?
“Chúng ta vẫn là ra ngoài ăn đi.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy không thể gây tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ba Dương được nữa, cũng không thể quá đả kích anh, cho nên đành nói thêm: “Em muốn đi ra ngoài ăn. Em muốn ăn tôm hùm đất.”
Trong nhà chắc chắn không có tôm hùm đất.
Dương Tầm Chiêu nhìn thoáng qua đồ vật mà mình làm, dường như còn có chút lưu luyến, nhưng cũng không nói gì thêm, chậm rãi gật đầu: “Được rồi.”
Rõ ràng Hàn Nhã Thanh đã thở phào một hơi, nhanh chóng đi về phía trước kéo cậu ba Dương ra: “Anh đi sửa sang một chút đi, thay đồ đi.”
Hàn Nhã Thanh nhịn không được nhìn về phòng bếp một chút, tình huống hiện tại của phòng bếp, cho dù muốn thu dọn cũng phải mất mấy giờ, cô quyết định, về sau nhất định phải để cậu ba Dương rời xa phòng bếp.
Xem ra, muốn ăn cơm cậu ba Dương làm, cả đời này của cô cũng không thể trông cậy được.
Lúc Hàn Nhã Thanh vừa xuống lầu thì đã thu dọn xong, cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Cho nên, khi Dương Tầm Chiêu xoay người, thời điểm anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, cô nhanh chóng tránh đi, bộ dạng hiện tại của cậu ba Dương, cô cũng thật sự rất ghét bỏ.
Cô sợ anh làm bẩn quần áo của cô, nếu như anh làm bẩn quần áo của cô, như vậy cô lại phải đi đổi quần áo một lần nữa, hơn nữa còn đi thay quần áo cùng với anh, cô không muốn.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy cô tránh đi, ngẩn người, đôi mắt cứ vậy nhìn cô: “Thanh Thanh, em đây là ghét bỏ anh sao?”
Lúc cậu ba Dương nói lời này, thần sắc có vẻ đặc biệt uất ức, thế nhưng anh đã khổ sợ vất vả để nấu cơm cho cô, vì vậy mới biến thành như vậy, mặc dù nấu cơm không quá thành công, nhưng cô cũng không thể ghét bỏ anh.
“Không phải, em không có ghét bỏ anh.” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, mặc dù lúc này cô thật sự ghét bỏ, nhưng chắc chắn không thể nói ra.
Dương Tầm Chiêu không nói gì, cũng chỉ nhìn qua cô như vậy, hiển nhiên không tin cô, cho nên đang chờ đợi cô chứng minh.
Chứng minh? Chứng minh như thế nào?
Hàn Nhã Thanh hít một hơi thật sâu, đứng yên ở đó không cử động, rất không muốn đi qua đó.
Nhưng, đối với ánh mắt uất ức của cậu ba Dương, cô vẫn có chút không đành lòng.
Nhưng mà sau đó, Hàn Nhã Thanh đột nhiên lùi về phía sau vài bước, cách xa anh hơn, sau đó mới nói: “Dương Tầm Chiêu, nếu không anh đi soi gương trước đi.”
“Ừm, cũng tốt, Hàn Nhã Thanh, em đợi đấy.” Nghe được lời của cô, đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, ý ghét bỏ của người phụ nữ này rõ ràng như vậy, còn cố ý đứng xa như vậy.
Vì sao anh nghĩ muốn bóp chết cô như vậy chứ!
Nhưng, cậu ba Dương vẫn đi lên trên tầng, đi vào phòng tắm, nhìn thấy gương mặt của anh dính đồ vật gì đen sì, anh ngẩn người, tại sao thứ này lại chạy lên mặt của anh?
Nhưng, cho dù trên mặt của anh có dính gì đó, thì cô cũng không cần phải ghét bỏ anh như vậy chứ.
Cô ấy thích là anh? Hay là thích mặt của anh?
Đương nhiên, khi cậu ba Dương xuống lầu một lần nữa, lại khôi phục lại sự hoàn hảo không kẽ hở nào của anh.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, khóe môi cong lên, trên mặt tràn ra nụ cười rực rỡ.
Cậu ba Dương liếc cô một cái, trong ánh mắt rõ ràng mang theo vài phần bất mãn, hiển nhiên còn đang tức giận vì chuyện vừa nãy.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, aiya, người đàn ông này sao lại hẹp hòi như vậy?
Không những hẹp hòi, mà lại còn trẻ con!
Cậu ba Dương đi phía trước, Hàn Nhã Thanh đi phía sau, không nói lời nào cả.
Khi đi đến cửa, cậu ba Dương đột nhiên xoay người, cầm lấy tay của Hàn Nhã Thanh, sau đó đặt cô ở trên cửa chính, hung hăng hôn lên môi cô, người phụ nữ này chọc giận anh, còn có dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ấy cũng thật là!
“Nếu không, chúng ta trước tiên đừng vội đi ra ngoài ăn cơm…” Cậu ba Dương đè lên cô, môi của anh nhẹ nhàng cọ vào mũi của cô, lúc này ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng.
“Không muốn…” Thân thể của Hàn Nhã Thanh cứng đờ, theo bản năng từ chối, giờ đây cô thật sự sắp chết đói rồi.
Cậu ba Dương không buông cô ra, nhưng anh cũng không làm hành động quá khích nào cả, chỉ là khóe môi không ngừng chạm nhẹ lấy môi của cô.
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi, cô thông minh như vậy, đương nhiên hiểu ý tứ của Dương Tầm Chiêu.
“Em sai rồi, em sai rồi.” Giọng nói của Hàn Nhã Thanh rõ ràng mềm hơn vài phần.
Nhưng, hiển nhiên cậu ba Dương vẫn không hài lòng, cũng không có ý muốn buông cô ra.
“Chồng ơi, em sai rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, được không?” Hàn Nhã Thanh lại âm thầm hít một hơi, cô biết, hiện tại nếu cô không cầu xin, đoán chừng hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc ra cửa.
“Sai ở đâu?” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, nghe thấy cô gọi chồng, anh cảm giác trong lòng của mình đều mềm rồi.
“Em không nên ghét bỏ anh…” Hàn Nhã Thanh cũng biết anh giận vì chuyện đó, cho nên, lúc này cô rất thật lòng xin lỗi.
“Cho nên, ý của em là vừa rồi em thực sự ghét bỏ anh?” Đầu lông mày của cậu ba Dương nhướn lên, đôi mắt nhìn cô hơi híp lại.
Lúc này, trên mặt của cậu ba Dương rõ ràng nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.
Hàn Nhã Thanh: “….”
Cho nên, cô đã làm gì vậy?
Tuy cô có ăn nói khéo léo như thế nào, thì lúc này cô cũng không biết phải nói gì.
Đều nói ở phương diện này, phụ nữ không nói đạo lý, hiện tại cô phát hiện ra Dương Tầm Chiêu so với phụ nữ chỉ hơn chứ không kém, ít nhất so với cô thì còn hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.