Cậu ba Dương nói với cô nửa giờ nữa xuống ăn cơm, chính là để cô ăn cái này sao?
Cái thứ này có thể ăn sao? Căn bản không thể xác định có ăn được không, Hàn Nhã Thanh nếu như thực sự ăn cái đồ kia, có khả năng sẽ bị ngộ độc chết tại chỗ.
Nhìn tình huống này, nếu cô đến chậm một lúc nữa, liệu cậu ba Dương có thể nổ tung cả phòng bếp không?
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hung hăng kéo ra, hiện tại bỏ chạy có còn kịp không?
Cậu ba Dương nghe được tiếng động, xoay người lại.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cậu ba Dương lúc này, trên mặt còn dính vài cái gì đó đen đen, tóc rõ ràng cũng hơi loạn, áo ngủ trước mặt anh, cũng dính nhiều vết bẩn, không biết là dầu bắn tung toé vào, hay là dính cái gì khác.
Tóm lại, cậu ba Dương lúc này, rõ ràng rất nhếch nhác.
Nhưng, thần sắc của cậu ba Dương rất thong dong, lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, không có ý tứ xấu hổ nào cả.
“Có chút không quá thành công.” Cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, rất hời hợt nói một câu.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình bị sặc nước miếng.
Có chút? Không quá thành công?
Cái này cũng gọi là không quá thành công sao?
Đây không phải nên gọi là cực kì thất bại sao?
“Nếu không, em lại chờ một lát, anh làm lại một phần.” Cậu ba Dương hiển nhiên không tự ý thức được về phương diện nấu ăn này anh rất ngớ ngẩn, anh cảm thấy thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866648/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.